XƠ CARRIE - Trang 362

mốt. Ông biết hành lang ấm cúng ở đó. Sau hai chục phút đi bộ qua hai
mươi khối nhà, ông ngấm lạnh.

“Mình sẽ vào hiệu cắt tóc của họ và cắt tóc, cạo mặt”, - ông nghĩ.

Rồi sau khi cắt tóc, ông tự bào chữa khi cứ ngồi ở đấy.

Một lẫn nữa, thời gian trĩu nặng trên tay ông, ông về nhà sớm và cứ

tiếp tục như thế trong vài ngày, mỗi ngày nhu cầu tìm kiếm lại làm ông đau
đớn, mỗi ngày sự phẫn nộ, ngã lòng và xấu hổ lại đẩy ông vào tình trạng
vẩn vơ ở hành lang.

Cuối cùng, sau ba ngày, xảy ra một cơn bão tuyết và ông không ra

ngoài nữa. Cuối buổi chiều, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết lớn, trắng
muốt, mềm mại bay tứ tung. Buổi sáng tuyết rơi cùng gió mạnh, báo đăng
tin có bão tuyết. Từ bên ngoài các cửa sổ đằng trước, người ta có thể nhìn
thấy một tấm thảm trắng, mềm và sâu.

- Anh nghĩ là hôm nay anh sẽ không ra ngoài, - ông bảo Carrie lúc ăn

điểm tâm. - Báo chí đăng tin trời sắp chuyển rất xấu.

- Người ta chưa mang than đến cho em, - Carrie nói, cô đã đặt một

thùng than.

- Anh đi xem thế nào nhé, - Hurstwood nói. Đây là lần đầu tiên ông

gợi ý làm một việc vặt, vì muốn ở nhà, ông đã nhanh chóng giành lấy đặc
ân này.

Tuyết rơi suốt ngày đêm, thành phố bắt đầu khổ vì tắc nghẽn giao

thông. Ai cũng chú ý đến những chi tiết về cơn bão tuyết trên báo, nhấn
mạnh đến cảnh khốn cùng của người nghèo bằng hàng chữ lớn.

Hurstwood ngồi đọc báo bên lò sưởi trong góc phòng. Ông không cố

nghĩ đến cần phải làm việc nữa. Cơn bão này thật khủng khiếp, đình trệ
mọi việc, tước đoạt sự cần thiết của ông. Ông thoải mái sưởi ấm bàn chân
và toàn thân.

Carrie nghi ngại quan sát sự thanh thản của ông. Cơn bão cuồng nộ

khiến cô nghi ngờ sự thoải mái của ông. Ông tiếp nhận hoàn cảnh quá ư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.