XƠ CARRIE - Trang 365

- Hôm nay ra ngoài khủng khiếp thật, - ông chỉ nói thế. Ông cởi áo

khoác và thay giày.

Đêm hôm đó, ông rét run bần bật và uống ký sinh. Ông sốt nóng cho

đến sáng hôm sau, và hôm sau nữa trong lúc Carrie phục dịch ông. Ông là
một sinh vật bơ vơ trong cơn đau ốm, không đẹp đẽ gì trong chiếc áo
choàng tắm màu xám và tóc tai rối bù. Trông ông hốc hác quanh mắt vì rất
già. Carrie nhận ra điều này và nó chẳng hấp dẫn cô tí nào. Cô muốn là
người tốt bụng và thông cảm, nhưng trong người đàn ông này có một cái gì
đó cứ đẩy cô ra xa.

Đến tối, trong ánh đèn yếu ớt trông ông phờ phạc đến nỗi cô gợi ý ông

đi nằm.

- Anh ngủ riêng thì tốt hơn, - cô nói, - anh sẽ thấy thoải mái hơn. Em

đi dọn giường cho anh bây giờ.

- Được, - ông nói.

Lúc làm những việc này, tâm trạng cô vô cùng chán nản.

“Đời là thế! Đời là thế!”, cô nghĩ.

Lúc trước trong ngày, khi ông ngồi gần lò sưởi, lom khom và đọc báo,

cô đi ngang qua, trán cô nhăn lại. Cô ngồi trong phòng đằng trước và khóc,
ở đấy không được ấm lắm. Đây là con người đã khống chế cô ư? Sống tù
túng trong căn hộ nhỏ với một người không công ăn việc làm, nhàn rỗi, và
dửng dưng với cô. Giờ đây với ông, cô chỉ là một người hầu, không hơn.

Khóc lóc khiến mắt cô đỏ hoe, và khi dọn giường cho ông, cô bật

ngọn đèn khí đi làm, lúc cô gọi ông vào, ông nhận ra sự thể.

- Em có chuyện gì thế? - Ông hỏi và nhìn mặt cô. Giọng ông khàn

khàn và mái đầu rối bù càng tăng thêm cảm giác kinh khủng.

- Không có gì ạ, - Carrie nói, yếu ớt.

- Em đang khóc kìa, - ông nói.

- Không đâu, - cô trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.