XƠ CARRIE - Trang 366

Ông biết cô khóc không phải vì yêu thương ông.

- Em đừng khóc, - ông nói lúc lên giường. - Sự việc rồi sẽ ổn thôi.

Một, hai ngày sau ông dậy được, nhưng thời tiết khắc nghiệt giữ ông ở

lại nhà. Ông bán báo người Ý mang báo buổi sáng đến, và Hurstwood đọc
chăm chú. Có vài lần, ông liều ra ngoài, nhưng gặp một người bạn khác
trong thời xưa của ông, ông bắt đầu cảm thấy ngồi trong các hành lang
khách sạn rất phiền toái.

Ngày ngày ông về nhà sớm, và đến lúc cuối cùng, ông không giả vờ đi

đến đâu nữa. Mùa đông không phải là lúc tìm kiếm bất cứ thứ gì.

Lẽ tất nhiên, quanh quẩn trong nhà, ông chú ý đến cách Carrie làm

lụng mọi việc. Cô không là một người nội trợ có phương pháp và tiết kiệm,
cái nhìn sắc sảo của ông bắt gặp nhiều sai lầm nho nhỏ của cô về mặt này.
Tuy nhiên, trước những đòi hỏi thông thường của cô, không cho cô tiền tiêu
vặt trở thành một điều ghê tởm. Ngồi quanh quẩn suốt ngày, nhiều tuần lễ
dường như trôi qua rất nhanh. Cứ đến ngày thứ Ba, Carrie hỏi xin tiền của
cô.

- Em có nghĩ là chúng ta có thể sống rẻ hơn không? - Một hôm thứ Ba,

ông hỏi.

- Em đã cố gắng hết sức rồi, - Carrie nói.

Lúc đó ông không nói gì, nhưng hôm sau ông bảo:

- Em đã đi chợ Gansevoort ở đây bao giờ chưa?

- Em không biết có chợ như thế, - Carrie nói.

- Người ta bảo em có thể mua mọi thứ ở đấy rẻ hơn.

Carrie thờ ơ với lời gợi ý ấy. Cô chẳng muốn những thứ ấy tí nào.

- Em mua nửa ký thịt này giá bao nhiêu? - Một hôm ông hỏi.

- Ồ, giá cả chẳng khác gì nhau đâu, - Carrie nói. - Miếng thăn bò này

là hai mươi hai xu.

- Thế là quá đắt, em biết không? - Ông trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.