XƠ CARRIE - Trang 367

Nhiều ngày trôi qua, ông hỏi nhiều thứ khác cho đến cuối cùng, hình

như trở thành nghiện. Ông biết được giá nhiều thứ và rất nhớ.

Khả năng làm việc vặt của ông cũng tiến bộ. Lẽ tất nhiên bắt đầu từ

những việc nho nhỏ. Một buổi sáng, Carrie vừa lấy mũ thì ông ngăn lại.

- Em đi đâu thế, Carrie ? - Ông hỏi.

- Đến hàng bánh, - cô trả lời.

- Anh sẽ đi thay em, - ông nói.

Cô bằng lòng, và ông ra đi. Chiều chiều, ông ra góc phố mua báo.

- Em có muốn mua gì không? - Ông hay hỏi.

Dần dà, cô bắt đầu sử dụng ông. Tuy nhiên, khi làm việc này, cô mất

khoản mười hai đôla mỗi tuần.

- Hôm nay anh chưa cho em tiền, - một hôm thứ Ba, cô nói về việc

này.

- Bao nhiêu? - Ông hỏi.

Cô đủ hiểu như thế nghĩa là gì.

- Khoảng năm đôla, - cô trả lời. - Em nợ người bán than.

Hôm ấy, ông nói:

- Ông người Ý ở góc phố kia kìa, bán có hai mươi nhăm xu một thùng

than. Anh đã nói chuyện với ông ta.

Carrie nghe câu này, hờ hững.

- Được thôi, - cô nói.

Rồi sau đó là:

- Anh George, hôm nay em cần than, - hoặc, - anh phải mua ít thịt để

làm bữa tối.

Ông sẽ hiểu cô cần loại gì.

Cùng với cách làm này, dẫn tới tính keo kiệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.