XƠ CARRIE - Trang 373

chỉ như thêm dấm thêm ớt vào món ăn. Bây giờ, ông nghĩ đến việc chơi bài
kiếm tiền.

“Mình có thể thắng vài trăm đôla. Mình chẳng cần luyện tập”.

Nói đúng ra, ý nghĩ này chợt đến với ông vài lần rồi ông mới làm.

Nơi chơi pôkơ đầu tiên ông đến là một phòng khách trên phố West,

gần bến phà. Trước kia ông đã đến đây. Vài bàn đang chơi. Ông quan sát
một lúc và nhận thấy số tiền tố rất lớn.

- Cho tôi một chân, - ông nói lúc bắt đầu lượt xáo bài mới. Ông kéo

ghế và nghiên cứu bài của ông. Nhũng người đang chơi lặng lẽ quan sác
ông, kín đáo và luôn thấu suốt.

Lúc đầu ông rất đen. Ông nhận một bộ pha trộn mà không có chuỗi

hoặc đôi. Ván bài đã mở.

- Tôi cho qua, - ông nói.

Đang hăng, ông vui lòng mất số tiền tố. Rốt cuộc, ông gặp may và khi

ra về ông lãi vài đôla.

Chiều hôm sau ông trở lại, tìm kiếm niềm vui và lời lãi. Lần này ông

chơi ba ván đều thua. Bên kia bàn là một tay cừ hơn nhiều, một thanh niên
Ailen hung hăng, kẻ theo đóm ăn tàn về chính trị trong quận họ ở.
Hurstwood ngạc nhiên vì sự gan lì của tay này, gã đặt cược với sự bình tĩnh
ghê gớm và nếu là trò bịp bợm thì quả là một tay nghệ thuật cao cường.
Hurstwood bắt đầu ngờ, nhưng vẫn giữ, hoặc tưởng là giữ được thái độ
bình tĩnh mà thời xưa từng lừa được những kẻ nắm vững tâm lý trên bàn
chơi bài, dường như đọc được ý nghĩ và tâm trạng hơn là những biểu hiện
bên ngoài dù khó thấy đến đâu. Ông không thể chịu nổi ý nghĩ hèn nhát là
tay thanh niên kia giỏi giang hơn và sẽ ở lại đến lúc cuối cùng, đút từng
đôla cuối cùng của ông vào túi và ông quyết định đi đến hết mức. Ông vẫn
hy vọng thắng nhiều, bài của ông rất tốt. Tại sao không nâng tiền tố lên
năm đôla nữa?

- Tôi nâng lên ba, - cậu thanh niên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.