cú và quyết gỡ. Cuối cùng, trò chơi hấp dẫn khiến ông mê mải. Ông thích
thú với những rủi ro và liều lĩnh, với xấp bài xoàng xĩnh, ông lừa cả hội và
được một món kha khá. Ông thắng với cảm giác tự mãn mạnh mẽ và vững
chắc.
Lúc đến cao điểm, ông bắt đầu nghĩ mình đang gặp vận. Chưa ai chơi
ngon ăn như thế. Giờ gặp một tay vừa phải, ông thử mở quân J lần nữa.
Những người khác hầu như đọc được tâm can ông, nên theo dõi sát sao.
“Mình có ba quân cùng loại”, - một trong những tay chơi tự nhủ. -
“Mình sẽ đấu với tay này đến cùng”.
Cuộc xướng bài bắt đầu.
- Tôi nâng lên mười.
- Tốt.
- Mười nữa.
- Tốt.
- Lại mười.
- Đồng ý.
Rốt cuộc, Hurstwood đặt lên bảy mươi nhăm đôla. Gã kia thực ra là
tay đáng gờm. Có lẽ Hurstwood thực sự cần một tay cứng rắn.
- Tôi đặt, - ông nói.
Hurstwood xòe bài. Ông thua. Sự thật cay đắng là ông đã mất bảy
mươi nhăm đôla khiến ông liều mạng.
- Đặt ván nữa, - ông nói dứt khoát.
- Được thôi, - người kia nói.
Vài tay chơi bỏ đi, nhưng nhiều kẻ vơ vẩn tinh mắt đã thế chỗ. Thời
gian trôi, sắp đến mười hai giờ đêm. Hurstwood bám chặt, không thắng
cũng không thua nhiều. Ông đã mệt lử, và ván cuối cùng ông thua thêm hai
chục đôla. Ông đau đớn tận tâm can.