XƠ CARRIE - Trang 397

- Em có biết sẽ được lĩnh bao nhiêu chưa?

- Chưa, em không muốn hỏi, - Carrie nói. - Em đoán họ sẽ trả mười

hai hoặc mười bốn đôla một tuần.

- Anh cũng cho vào khoảng thế, - Hurstwood nói.

Tối hôm ấy trong nhà có một bữa tối vui vẻ, nhờ cắt được sự căng

thẳng khủng khiếp. Hurstwood ra ngoài cạo râu và trở về với một miếng
thăn bò to hợp lý.

“Ngày mai, - ông nghĩ, - mình sẽ đi nhìn ngó xem”, và hy vọng sống

dậy khiến ông không còn nhìn xuống đất nữa.

Hôm sau, Carrie đến đúng giờ và được phân một chỗ trong hàng. Cô

thấy nhà hát rộng rãi, vắng vẻ và lờ mờ, vẫn còn thơm nức mùi nước hoa và
trang trí rực rỡ của đêm qua, đáng chú ý vì vẻ tráng lệ và đậm chất phương
Đông. Sự kỳ diệu của nó khiến cô kính sợ và thích thú. Diễm phúc thay
thực tế lạ lùng này. Bao cố gắng vất vả của cô thật bõ công. Nó vượt cao
hơn hẳn đám đông dung tục, sự biếng nhác, thiếu thốn và tầm thường. Dân
chúng đến xem hát trong những trạng phục sang trọng và xe cộ. Nó đúng là
trung tâm của ánh sáng và vui vẻ. Mà cô lại thuộc về nơi đây. Chao ôi, ước
gì cứ thế này mãi, ngày tháng của cô sẽ hạnh phúc biết chừng nào!

- Tên cô là gì? - Người chỉ đạo buổi tập hỏi.

- Madenda, - cô đáp, ngay lập tức nhớ đến cái tên Drouet đã chọn ở

Chicago. - Carrie Madenda.

- Cô Madenda, - ông ta nói rất niềm nở, đúng như Carrie hình dung, -

cô đứng vào chỗ kia.

Rồi ông ta gọi một cô gái ở trong nhóm:

- Cô Clark, cô ghép đôi với cô Madenda.

Cô gái tiến lên để Carrie nhìn thấy chỗ nên đến, và buổi diễn tập bắt

đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.