XƠ CARRIE - Trang 400

khích nên không nhận thấy điều đó. Cô có ý lúc về nhà sẽ tập quay lượn
như quy định. Cô sẽ không mắc lỗi, nếu cô cố tránh.

Lúc cô về đến nhà, Hurstwood không còn ở đó. Cô nghĩ, kỳ diệu thay,

ông ra ngoài tìm việc. Cô ăn vội một miếng to rồi tiếp tục tập luyện, duy trì
ảo tưởng thoát khỏi tình cảnh khổ sở vì tài chính. “Âm thanh vinh quang
đang ngân reo trong tai cô”.

Lúc Hurstwood trở về, không phấn chấn như lúc ra đi, và cô buộc phải

ngừng tập để nấu cơm chiều. Cứ thế này sẽ sớm bực bội. Cô sẽ có công
việc và như thế này đây. Cô sẽ vừa diễn kịch vừa trông nom việc nhà ư?

- Sau khi khởi sự, mình sẽ không làm việc này nữa, - cô nói. - Anh ấy

có thể ra ăn ngoài.

Sau đó, mỗi ngày lại đưa đến nhiều lo lắng. Cô thấy ở trong dàn đồng

ca không phải là việc tuyệt vời, và cô cũng biết mức lương mỗi tuần của cô
là mười hai đôla. Sau vài ngày, cô đã chứng kiến cảnh đầu tiên của những
con người vô cùng kiêu ngạo đó - các nam, nữ diễn viên đóng vai chính. Cô
thấy họ được hưởng đủ thứ đặc ân và chiều chuộng. Cô chẳng là gì, tuyệt
đối chẳng là gì hết.

Ở nhà là Hurstwood, hàng ngày khiến cô phải suy nghĩ. Hình như ông

chẳng làm gì, lại còn trơ tráo dò hỏi cô xoay xở ra sao. Ông cứ thản nhiên
làm thế khiến ai cũng phải nghĩ ông đang đợi sống bằng lao động của cô.
Giờ cô đã có phương tiện sinh sống rõ ràng, thái độ đó như chọc tức cô.
Dường như ông ỷ vào số tiền mười hai đôla ít ỏi của cô.

- Em xoay xở ổn chứ? - Ông hỏi, ôn tồn.

- Ồ, được ạ, - cô trả lời.

- Em có thấy thoải mái không?

- Khi nào đã quen, chắc sẽ ổn thôi.

Lúc đó tờ báo lại thu hút mọi suy nghĩ của ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.