XƠ CARRIE - Trang 401

- Anh đã mua ít mỡ lợn, - ông nói thêm, như một ý nghĩ quá muộn. -

Anh nghĩ nhỡ em muốn làm ít bánh quy.

Lời gợi ý trơ tráo của người đàn ông khiến cô hơi ngượng, nhất là

trong tình trạng gần đây. Sự độc lập ban đầu khiến cô thêm can đảm để
quan sát, và cô cảm thấy muốn nói nhiều điều. Cô vẫn không thể nói
chuyện với ông như với Drouet. Trong cung cách của Hurstwood có một
cái gì đó khiến cô luôn sợ hãi. Hình như ông có sức mạnh vô hình dự trữ.

Một hôm, sau tuần lễ tập dượt đầu tiên, điều cô ngờ vực đã đến.

- Chúng ta sẽ phải tiết kiệm hơn đấy, - ông nói lúc để miếng thịt ông

vừa mua xuống. - Em sẽ không nhận được số tiền hàng tuần nữa.

- Không, - Carrie nói, cô đang khuấy cái xoong trên bếp.

- Anh chỉ trả tiền nhà và thêm mười ba đôla nữa, - ông bổ sung.

- Ra thế, - cô tự nhủ. - Giờ mình phải dùng tiền của mình.

Ngay lúc ấy, cô chợt nhớ đã hy vọng mua vài thứ mới cho mình.

Cô cần quần áo. Mũ của cô đã quá cũ.

“Mười hai đôla, làm thế nào duy trì được căn hộ này? - Cô nghĩ. -

Mình không thể làm được. Sao anh ấy không kiếm việc gì mà làm?”

Đêm quan trọng của buổi công diễn đầu tiên đã đến. Cô không đề nghị

Hurstwood đến xem. Ông cũng không nghĩ đến việc đi. Sẽ chỉ lãng phí tiền
nong. Cô phải dành một phần nhỏ cho mình.

Quảng cáo đã đăng trên các báo, áp phích đã dán trên bảng. Tên của

nữ diễn viên chính và các vai khác đã yết. Carrie chẳng là gì.

Cũng như hồi ở Chicago, nỗi sợ sân khấu chiếm lĩnh cô đúng vào lúc

nhóm múa balê vào, nhưng sau đó cô trấn tĩnh lại. Sự tầm thường hiển
nhiên và đau khổ của vai trò xua tan nỗi sợ của cô. Cô cảm thấy sự vô danh
của mình chẳng là gì. May thay, cô không phải mặc quần áo bó. Một nhóm
mười hai người được chỉ định mặc váy màu vàng đẹp đẽ, gấu váy trên đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.