XƠ CARRIE - Trang 405

- Chúng ta hết bột mì rồi, - cô nói, - tốt hơn hết là chiều nay anh mua

một ít. Chúng mình cũng hết thịt. Nếu còn gan và thịt xông khói liệu có làm
được không?

- Anh thấy được, - Hurstwood nói.

- Mua hai hoặc ba lạng loại đó thì đủ.

- Hai lạng đủ rồi, - Hurstwood nhận.

Cô mở ví và để xuống nửa đôla. Ông giả vờ không để ý đến.

Hurstwood mua bột mì - cùng các thứ tạp phẩm bán trong các gói hai

lạng - giá mười ba xu và trả mười lăm xu lấy hai lạng gan và thịt xông khói.
Ông để các gói cùng bản thanh toán hai mươi hai xu lên bàn bếp để Carrie
nhìn thấy. Cô không thoát được số tiền lẻ chính xác. Rốt cuộc, thật đáng
buồn là ông chỉ muốn ở cô thứ gì đó để ăn. Cô cảm thấy những ý nghĩ khắt
khe ấy là không công bằng. Có lẽ ông sẽ tìm được việc gì đó. Ông không
phải là kẻ cư xử vô đạo đức.

Tuy nhiên chiều hôm đó, trên đường đến nhà hát, một cô gái trong dàn

đồng ca đi qua cô, diện bộ trang phục lốm đốm rất đẹp, mới tinh và đập vào
mắt Carrie. Cô gái cầm một bó hoa tím lộng lẫy và hình như đang phấn
chấn. Cô niềm nở mỉm cười với Carrie lúc đi ngang qua, để lộ hàm răng
đẹp, đều đặn, và Carrie mỉm cười đáp lại.

“Cô ấy có khả nâng ăn mặc đẹp, và mình cũng thế nếu mình giữ được

tiền của mình. Mình chẳng có lấy một cái khăn tử tế để quàng”.

Cô giơ bàn chân và nhìn giày, nghĩ ngợi.

“Đằng nào đến thứ Bảy mình cũng phải mua một đôi giày, mặc kệ

muốn ra sao thì ra”.

Một trong các cô gái dịu dàng nhất và dễ thông cảm nhất của dàn đồng

ca kết bạn với Carrie vì thấy cô không có gì khiến cô ta phải hoảng sợ. Cô
ta là một Manon

[*]

xinh xắn, phóng đãng, không ý thức được quan niệm ác

liệt của xã hội về đạo đức, nhưng dù sao cũng là người tử tế và nhân từ với
Carrie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.