XƠ CARRIE - Trang 420

Quần áo ông mặc là loại của người nghèo. Nói đến việc mua thứ gì đó trở
nên quá nhàm và lố bịch với ông. Vì thế ông đành khoanh tay và đợi, đợi gì
chính ông không lường trước được.

Tuy nhiên, rốt cuộc, những điều phiền muộn trở nên thái quá. Các chủ

nợ săn lùng, Carrie thì hờ hững, nhà cửa im lim, mùa đông đang hiện diện,
tất cả ghép lại dồn đến cực điểm. Nó là hiệu quả của việc đích thân
Oeslogge đến, lúc Carrie có mặt ở đó.

- Tôi đến vì các hóa đơn của tôi, - ông Oeslogge nói.

Carrie chỉ hơi ngạc nhiên.

- Bao nhiêu tất cả? - Cô hỏi.

- Mười sáu đôla, - ông ta đáp.

- Nhiều thế sao? - Carrie nói. Cô quay sang Hurstwood và hỏi. - Có

đúng vậy không?

- Phải, - ông đáp.

- Em chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì về việc này.

Cô nhìn như thể đang nghĩ ông đã chi tiêu những thứ không cần thiết.

- Chúng ta đã mua tất cả những thứ đó, - ông trả lời. Rồi ông đi ra cửa.

- Hôm nay tôi không thể trả ông bất cứ đồng nào.

- Vậy khi nào ông mới trả? - Người bán tạp phẩm hỏi.

- Không trước thứ Bảy, - Hurstwood nói.

- Hừ! - Ông ta đáp lại. - Đây là tiền bán chịu. Tôi phải có khoản đó.

Tôi cần tiền.

Carrie đứng ở xa hơn trong phòng, nghe thấy tất cả câu chuyện. Cô rất

đau đớn. Đây là việc tệ hại và cũ rích. Hurstwood cũng thấy khó chịu.

- Bây giờ nói chuyện này cũng vô ích. Nếu ông đến vào ngày thứ Bảy,

tôi sẽ trả ông một số trong đó.

Người bán tạp phẩm bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.