XƠ CARRIE - Trang 441

- Thằng ấy... đã đấm vào cổ tôi, - một cảnh sát nói. - Song tôi đã quật

một cú trời giáng.

- Tôi nghĩ đáng ra phải để lại nhiều dấu vết trên người bọn chúng, -

người kia nói.

- Tôi biết thằng cha cầm đầu đã gọi chúng ta là..., - người đầu tiên nói.

- Tôi sẽ bắt hắn vì câu đó.

- Tôi nghĩ chắc là chúng ta sẽ làm thế khi đến đấy lần nữa, - người thứ

hai nói.

Hurstwood ấm người và bị kích động, nhìn chằm chằm về phía trước.

Đây là một trải nghiệm kinh dị với ông. Ông đã đọc những tin này, nhưng
thực tế dường như là thứ hoàn toàn mới. Ông nghĩ mình không phải là kẻ
nhát gan. Thực ra ông đã khổ sở vì việc này nhiều, hiện giờ hành động đã
đánh thức trong ông một quyết tâm bình thản, chịu đựng đến cùng. Ông
không nghĩ đến việc trở lại New York hoặc về nhà. Chuyến đi này dường
như là một thứ ám ảnh.

Họ chạy một mạch vào trung tâm thương mại Brooklyn. Nhiều người

nhìn chằm chằm vào cửa sổ vỡ toang của tàu điện và Hurstwood trong bộ
thường phục. Thỉnh thoảng có những tiếng gọi “Đồ phá hoại” kèm những
cái tên khác, nhưng không có đám đông tấn công xe. Ở khu thương mại
cuối tuyến đường, một trong hai viên cảnh sát gọi điện về đồn báo cáo việc
rắc rối xảy ra.

- Ở đó có một đám vẫn rình sẵn chúng tôi. Tốt hơn hết là cử người đến

đó quét sạch chúng đi.

Chiếc tàu điện chạy về êm ả hơn - bị huýt còi, rình rập, lao tới nhưng

không bị tấn công. Hurstwood thở phào khi nhìn thấy bãi để xe.

- Tốt, - ông tự nhận xét, - mình đã thoát khỏi chuyện đó an toàn.

Ông trả xe và tự cho phép mình lười nhác một lát, nhưng sau đó ông

lại bị gọi. Lần này là một tốp cảnh sát lên xe. Tự tin hơn một chút, ông cho
xe chạy theo những đường phố cũ và dù sao cũng cảm thấy đỡ sợ. Tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.