XƠ CARRIE - Trang 442

nhiên, về mặt nào đó, ông rất khổ sở. Một ngày vào nghề với tuyết rơi lác
đác và gió rít ù ù khiến tất cả dường như khó chịu đựng nổi vì tốc độ của
chiếc xe. Quần áo của ông không định dùng cho loại công việc này. Ông
rùng mình, dậm chân và đập đập cánh tay như đã nhìn thấy những người lái
tàu điện làm trước kia, nhưng không nói gì. Sự mới mẻ và nguy hiểm của
tình hình phần nào làm dịu sự phẫn nộ và cảnh khốn cùng buộc ông phải ở
đây, nhưng không đủ ngăn ông khỏi cảm giác ác nghiệt và chua chát. Cuộc
đời này khổ như chó, ông nghĩ. Nó là một thứ khó xơi mà phải đến.

Ý nghĩ duy nhất khiến ông mạnh mẽ lên là lời bóng gió đầy lăng mạ

của Carrie. Ông chưa gục ngã đến mức phải chấp nhận tất cả như thế, ông
nghĩ. Ông có thể làm việc gì đó - thậm chí cả việc này - trong một thời
gian. Rồi tình hình sẽ tốt hơn. Ông sẽ dành dụm được chút ít.

Trong lúc ông ngẫm nghĩ, một thanh niên ném một nắm bùn trúng

cánh tay ông. Nó làm ông đau điếng và phát cáu hơn bất cứ lúc nào từ sáng
tới giờ.

- Thằng ranh con vô lại! - Ông càu nhàu.

- Ông có bị thương không? - Một cảnh sát hỏi.

- Không.

Ở một góc phố, nơi chiếc tàu điện phải chạy chậm lại để rẽ, một người

vốn là lái tàu điện đứng trên hè gọi to:

- Ông không ra ngoài để làm một con người ư, ông bạn? Hãy nhớ rằng

chúng tôi đang đấu tranh đòi tiền lương đúng mức, thế thôi. Chúng tôi còn
phải nuôi gia đình. - Người đó có vẻ ôn hòa nhất.

Hurstwood giả vờ không nhìn thấy ông ta. Ông nhìn thẳng về phía

trước và kéo rộng cần gạt. Trong giọng nói ấy có thứ gì đó rất cuốn hút.

Họ chạy xe suốt buổi sáng và kéo đến chiều. Ông đã lái ba chuyến như

thế. Bữa trưa ông không được ở lại vì công việc, và giá rét làm ông kiệt
sức. Mỗi lần đến cuối chuyến, ông dừng lại cho đỡ rét, nhưng ông rên rỉ vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.