XƠ CARRIE - Trang 445

- Đứng dậy, - có tiếng nói. - Ông ổn rồi. Đứng dậy.

Ông được buông ra và hồi lại. Lúc này ông nhận ra hai cảnh sát. Ông

cảm thấy chóng mặt vì kiệt sức. Cằm ông ươn ướt. Ông đưa bàn tay lên và
cảm thấy, rồi mới nhìn. Nó đỏ lòe.

- Chúng chém tôi, - ông nói ngớ ngẩn và lục tìm khăn mùi soa.

- Thôi thôi, - một cảnh sát nói. - Chỉ là một vết xước thôi.

Lúc này, các giác quan của ông dần sáng sủa và ông nhìn quanh. Ông

đang đứng trong một cửa hàng nhỏ, nơi họ bỏ ông lại được một lúc. Lúc
đứng lau cằm, ông có thể nhìn thấy bên ngoài là đoàn tàu điện và đám đông
kích động. Ở đó có một xe chở tù, và cái nữa.

Ông bước tới và nhìn ra ngoài. Đó là xe cứu thương, đỗ quay lưng lại.

Ông thấy cảnh sát chất gì đó lên và tiến hành cuộc bắt giữ.

- Bây giờ thì đi nào, nếu ông muốn nhận tàu điện của ông, - một cảnh

sát nói lúc mở cửa và nhìn vào trong.

Ông đi ra, cảm thấy mình khá thiếu tự tin. Ông lạnh giá và sợ hãi.

- Người bán vé đâu? - Ông hỏi.

- Ồ, hiện giờ ông ấy không ở đây, - viên cảnh sát nói.

Hurstwood đến chỗ tàu điện và lo lắng trèo lên. Lúc ông vừa lên đó có

tiếng súng nổ. Một cái gì đó khiến vai ông đau nhức.

- Ai bắn đấy? - Ông nghe thấy một cảnh sát kêu to. - Lạy Chúa! Ai

làm thế này? - Cả hai để ông lại, chạy tuốt đến một tòa nhà. Ông dừng một
lát rồi xuống tàu.

- Trời ơi! - Hurstwood nói yếu ớt. - Chuyện này thật quá sức tôi.

Ông bồn chồn đi tới góc phố và vội vã xuôi xuống một phố ngang.

- Ái chà! - Ông nói và thở dốc.

Đi được nửa khối nhà, một cô gái nhỏ nhắn chăm chú nhìn ông.

- Ông trốn là khôn đấy, - cô ta gọi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.