XƠ CARRIE - Trang 485

- Tốt hơn hết là chuyên ông ấy đến Bellevue

[52]

- bác sĩ khuyên. - Ông

ấy bị viêm phổi.

Ông được chở đi bằng xe ngựa.

Trong ba tuần, tình trạng nguy kịch chấm dứt nhưng đến đầu tháng

Năm, ông mới đủ khỏe để trở dậy. Sau đó, người ta cho ông ra viện.

Không gì ốm yếu hơn con người lê bước dưới nắng xuân, trước kia

từng là viên quản lý tráng kiện, đầy sức sống. Bao nhiêu cái khỏe khoắn,
béo tốt của ông đã tiêu tan. Mặt ông gầy guộc và xanh xao, bàn tay nhợt
nhạt, thân hình nhẽo nhèo. Cả người ông với quần áo mới nặng xấp xỉ sáu
chục ký. Người ta cho ông một số quần áo cũ: một áo khoác màu nâu rẻ
tiền, một cái quần không vừa người. Cả một ít tiền lẻ và lời khuyên. Người
ta bảo ông nên đến các tổ chức từ thiện.

Ông lại phải đến nhà trọ Bowery, ủ ê nghiền ngẫm. Tới nơi này đến

cảnh ăn mày ăn xin chỉ còn một bước.

- Con người có thể làm được gì? - Ông nói. - Mình không thể chết đói.

Lần đầu tiên ông đi xin ở đại lộ Hai đầy nắng. Một người đàn ông ăn

vận bảnh bao từ công viên Stuyvesant lững thững tản bộ tới thẳng chỗ ông.
Hurstwood thu hết can đảm và rụt rè đến gần.

- Ông có thể cho tôi mười xu được không? - Hurstwood nói thẳng

thắn. - Tôi đang lâm vào cảnh phải hỏi xin ai đó.

Người đó không nhìn ông, nhưng lục túi áo vét và rút ra một hào.

- Đây, - ông ta nói.

- Cảm ơn ông, - Hurstwood nói mềm mỏng, nhưng người kia chẳng

chú ý gì đến ông nữa.

Hài lòng vì thành công và vẫn còn ngượng vì tình trạng của mình, ông

quyết định sẽ chỉ xin thêm hai mươi nhăm xu nữa là đủ. Ông đi loanh
quanh và thăm dò mọi người, nhưng mãi chưa gặp được gương mặt và
trạng thái nào thích hợp. Khi ông xin, đều bị từ chối. Sửng sốt, ông mất đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.