XƠ CARRIE - Trang 489

Viên “đội trưởng” nhận ra ngay, nhưng không chào hỏi đặc biệt.

Người mới đến khẽ gật đầu và lẩm bẩm gì đó giống như một người đang
đợi quà. Người kia chỉ ra hiệu về phía mép đường.

- Đứng ở chỗ kia, - ông ta nói.

Câu thần chú này bị phá vỡ. Ngay trong lúc người lính tiếp tục quãng

đường ngắn, trang trọng của mình, nhiều người khác lê bước tới. Họ không
được chào hỏi nhiều như người cầm đầu, nhưng dồn lại thình một, khụt
khịt, lê và cọ xát bàn chân.

- Rét quá nhỉ!

- Tôi mừng là mùa đông sắp qua.

- Nom cứ như trời sắp mưa.

Cả đám pha tạp này tăng lên đến mười người. Một, hai người biết

nhau và chuyện trò. Những người khác đứng cách ra một chút, không muốn
trò chuyện và bị tính gộp vào. Họ hay dằn dỗi, cộc cằn, lặng lẽ, mắt chẳng
nhìn vào đâu đặc biệt và ngọ nguậy bàn chân.

Chẳng mấy chốc họ đã chuyện trò, nhưng người lính không cho họ cơ

hội. Đếm đủ để bắt đầu, ông ta tiến lên trước.

- Tất cả cần giường ngủ chứ gì?

Tiếng lê chân và lẩm bẩm tán thành.

- Xếp hàng ở đây. Tôi sẽ xem tôi có thể làm gì. Bản thân tôi không có

lấy một xu.

Họ thành một hàng ốm yếu, tả tơi. Lúc này, có thể thấy vài đặc điểm

tương phản. Trong hàng có một cái chân gỗ. Mũ kéo sụp xuống, cả nhóm
ốm yếu tạo thành bộ sưu tập đồ cũ của tầng hầm phố Hester

[54]

. Quần xốc

xếch, mòn xơ ở mông, áo khoác sờn cũ và bạc màu. Trong ánh sáng rực rỡ
của các cửa hiệu, một số bộ mặt nom khô quắt và trắng bệch như vôi.
Những bộ mặt khác đỏ vì bị sưng tấy, phồng lên ở má và dưới mắt. Một,
hai người gầy giơ xương và nhắc ta nhớ tới nhân viên đường sắt. Vài khán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.