XƠ CARRIE - Trang 494

lúc đó, tôi phải thu xếp xong cho những người này và đặt họ vào giường.
Mười tám xu thôi.

Không người nào đáp lại. Ông ta đi tới đi lui, nhìn xuống vài phút,

thỉnh thoảng nói nhẹ nhàng: “Mười tám xu”. Dường như số tiền nhỏ mọn
ấy sẽ trì hoãn cực điểm khao khát lâu hơn mọi thứ những người khác có.
Hurstwood hơi phấn khởi vì hàng người của ông dài, cố nén tiếng rên vì
ông quá mệt.

Cuối cùng, một quý bà khoác áo choàng đi xem hát, váy áo sột soạt

xuống đại lộ Năm, có người đi kèm. Hurstwood mệt mỏi nhìn chằm chằm,
nhớ lại ông và Carrie trong cuộc đời mới và cái thời ông tháp tùng vợ y như
thế.

Trong lúc ông đăm đăm nhìn, cô ta quay lại nhìn nhóm người khác

thường và bảo người đi cùng. Anh ta bước tới, cầm một tờ giấy bạc trong
tay, thanh lịch và duyên dáng.

- Của ông đây, - anh ta nói.

- Cảm ơn, - đội trưởng nói và quay sang hai người cuối cùng.

- Giờ chúng ta có chút ít cho đêm mai, - ông nói thêm.

Ông ta xếp hai người cuối cùng vào hàng rồi tiến lên đầu, vừa đi vừa

đếm.

- Một trăm ba mươi bảy, - ông thông báo. - Bây giờ, xếp hàng vào, các

bạn. Thẳng hàng vào. Chúng ta sẽ không còn cảnh này lâu nữa đâu. Hãy
bình tĩnh.

Ông ta đứng đầu hàng và hô: “Tiến lên”. Hurstwood đi theo hàng. Cả

đoàn dài, uốn khúc, băng qua đại lộ Năm, xuyên qua quảng trường
Madison theo những con đường ngoằn ngoèo, rẽ về hướng đông đến phố
Hai mươi ba, xuống đại lộ Ba. Nửa đêm, các khách bộ hành và những
người đi chơi rông đều dừng lại, chăm chú nhìn đoàn người đi qua. Họ đi
đều bước trên đại lộ Ba, quãng đường có vẻ buồn chán, đến phố Tám có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.