XƠ CARRIE - Trang 495

nhiều nhà trọ, rõ ràng là đã đóng cửa, để nghỉ đêm. Tuy vậy, họ được đón
chờ.

Họ đứng trong bóng tối bên ngoài, trong lúc người cầm đầu thương

lượng bên trong. Rồi các cánh cửa bật mở và họ được mời vào: “Cứ bình
tĩnh, đừng vội”.

Các phòng đầu đều có người, vì thế phải lấy chìa khóa không chậm

trễ. Mệt nhọc leo lên các bậc thang kêu cót két, Hurstwood ngoảnh lại và
thấy người đội trưởng đang theo dõi; người cuối cùng trong hàng được
hưởng sự quan tâm rộng rãi của ông. Rồi ông khoác chiếc áo choàng không
tay quanh người và biến vào màn đêm.

- Mình không thể chịu đựng cảnh này hơn nữa, - Hurstwood nói, chân

ông đau nhức lúc ông ngồi lên cái giường khốn khổ trong căn buồng nhỏ,
không đèn đóm dành cho ông. - Mình phải kiếm cái ăn, hoặc sẽ chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.