XƠ CARRIE - Trang 514

Dọc đường, ông gặp một người đàn ông mặt mũi trông khoan khoái,

vừa từ hiệu cắt tóc ra, râu ria cạo nhẵn.

- Ông có thể cho tôi chút gì không ạ? - Ông liều xin người này.

Người đó nhìn ông từ đầu xuống chân và lục tìm một hào. Trong túi

ông ta chỉ có những đồng hai mươi nhăm xu.

- Đây, - ông ta nói và đưa cho Hurstwood một đồng rồi xua ông đi. -

Giờ thì xéo đi.

Hurstwood đi tiếp, nghĩ ngợi. Đồng tiền xu to, sáng làm ông vui lên

chút ít. Ông nhớ mình đang đói và ông có thể kiếm một cái giường với giá
mười xu. Với đồng tiền này, ý nghĩ về cái chết qua đi, và lúc này nó ra khỏi
đầu ông. Cái chết dường như có ích chỉ khi nào ông không kiếm được gì
ngoài những nỗi sỉ nhục.

Một ngày giữa đông, thời tiết giá buốt nhất trong mùa. Ngày đầu tiên,

nó xua tan mây xám và lạnh, rồi đến ngày thứ hai tuyết rơi. Vận rủi theo
đuổi ông, đến lúc chập tối ông mới chỉ có vẻn vẹn mười xu và ông dùng
mua đồ ăn. Đến tối, ông ở Boulevard và phố Sáu mười bảy, cuối cùng ông
quay mặt về khu làm phúc Bowery. Mệt mỏi rã rời vì lang thang từ sáng,
ông lê bàn chân ướt nhoẹt, kéo lê đế giày trên vỉa hè. Tấm áo khoác cũ kỹ,
mỏng tang lật lên tận đôi tai đỏ bầm, cái mũ quả dưa nứt nẻ kéo sụp xuống
tận tai làm chúng vểnh ra ngoài. Bàn tay ông thọc sâu trong túi.

- Mình sẽ xuống Broadway, - ông nói một mình.

Lúc ông đến phố Bốn mươi hai, những biển hiệu sáng ngời. Đám đông

vội vã ăn tối. Qua các cửa kính sáng rực, có thể nhìn thấy những nhóm
người vui vẻ ở khắp mọi nơi trong các khách sạn xa xỉ. Xe ngựa, xe kéo
bằng dây cáp đông đúc.

Trong tình trạng mệt lử và đói khát, lẽ ra ông không bao giờ nên đến

đây. Sự tương phản quá gay gắt. Nó chỉ khiến ông nhớ lại những sự việc tốt
đẹp hơn mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.