XƠ CARRIE - Trang 515

“Ích gì đâu! - Ông nghĩ. - Mọi sự với mình đã hết rồi. Mình sẽ từ bỏ

việc này”.

Dân chúng quay nhìn theo ông, thân hình ông lê lết vụng về. Vài cảnh

sát đưa mắt dõi theo, thấy ông không xin ai hết.

Có lúc ông dừng lại theo kiểu vu vơ, nhìn qua cửa kính của một nhà

hàng tráng lệ rồi đến tấm biển hiệu sáng rực, qua những tấm kính lớn có thể
thấy những họa tiết trang trí màu đỏ và vàng, những cây cọ, khăn ăn trắng
muốt, đồ thủy tinh lấp lánh, và hơn hết thảy là đám đông sung túc. Tâm trí
ông mệt mỏi, ông đói thắt ruột thắt gan. Ông dừng lại không nhúc nhích,
cái quần sờn xơ ướt đẫm bùn loãng và ngó vào một cách ngớ ngẩn.

- Ăn, - ông lầm bầm. - Đúng rồi, ăn. Chẳng ai muốn gì hơn.

Rồi tiếng ông khẽ hơn, đầu óc ông nửa tỉnh nửa mê, chìm vào tưởng

tượng.

- Rét quá, - ông nói. - Rét khủng khiếp.

Ở Broadway và phố Ba mươi chín, tên Carrie sáng rực trên các biển

hiệu. “Cô Madenda và đoàn kịch Casino”. Vỉa hè ướt át, đầy tuyết sáng lên
vì ánh sáng tỏa ra. Sáng đến mức hút lấy cái nhìn đăm đăm của Hurstwood.
Ông ngước nhìn, ảnh Carrie kiều diễm, to bằng người thật trên một tấm
quảng cáo lớn, đóng khung mạ vàng.

Hurstwood nhìn chằm chằm một lát, khụt khịt và khom một bên vai,

dường như một cái gì đó đang cào xé ông. Song lẽ, ông đã suy sụp đến mức
tâm trí không còn minh mẫn.

“Em đấy, - cuối cùng, ông nói với cô. - Tôi chưa đủ tốt với em sao?

Hừ!”

Ông nấn ná, cố suy nghĩ cho hợp lý. Nhưng không thể được nữa rồi.

“Cô ấy có, - ông nói, rời rạc, và nghĩ đến tiền. - Bảo cô ấy cho mình

một ít”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.