XƠ CARRIE - Trang 517

Dọc Broadway, những người đàn ông quấn áo khoác to sù và che ô

chọn đường đi. Ở Bowery, người ta đi lừ đừ, cổ áo và mũ kéo sụp tận tai.
Trên các đường phố lớn, doanh nhân và du khách đi tới các khách sạn đủ
tiện nghi. Tại đó, những người chạy việc vặt chuyển vào các kho hàng bẩn
thỉu, ở những chỗ hẻo lánh nhất đèn đóm lập loè. Những ngọn đèn sớm
trong các toa xe chạy bằng dây cáp, tiếng lách cách thường lệ đã giảm
xuống vì một màn che quanh bánh xe. Toàn bộ thành phố bị bóp nghẹt bởi
màn che dày giả mạo này.

Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi ở Waldorf, lúc này Carrie đang đọc

Lão Goriot theo lời khuyên của Ames. Chỉ một lời khuyên của anh đã
khuấy động sự quan tâm của cô, mạnh đến mức cô nắm bắt gần như đầy đủ
ý nghĩa đồng cảm trong đó. Ngay từ lúc đầu, tác phẩm đã cho cô thấy toàn
bộ những thứ cô đọc trước kia mới ngớ ngẩn và vô giá trị biết bao. Tuy vậy,
cô mệt mỏi, ngáp và đến bên cửa sổ, nhìn xuống đoàn xe cộ uốn khúc trên
đại lộ Năm.

- Xấu trời quá nhỉ? - Cô nhận xét với Lola.

- Kinh khủng! - Cô tiểu thư bé nhỏ vào hùa với cô. - Mình hy vọng

tuyết đủ dày để có thể đi lại bằng xe trượt tuyết.

- Ồ, bạn thân mến ơi, - Carrie nói, vẫn đang thấm thía những đau khổ

của lão Goriot. - Đấy là mọi thứ cậu nghĩ sao? Cậu không thương những
người chẳng có gì tối nay ư?

- Lẽ tất nhiên là có, - Lola nói, - nhưng mình thì làm gì được? Mình

chẳng có gì hết.

Carrie cười mỉm.

- Nếu có, cậu cũng không quan tâm, - cô đáp lại.

- Mình quan tâm chứ, - Lola nói. - Nhưng lúc mình cháy túi, có ai cho

mình gì đâu.

- Bão khiếp quá nhỉ?! - Carrie nói và ngắm nghía cơn bão mùa đông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.