XƠ CARRIE - Trang 519

- Mời đến ăn tối ở toa ăn, - người phục vụ toa Pullman mặc áo khoác

và tạp dề trắng muốt thông báo, lúc vội vã len qua lối đi.

- Em nghĩ là không muốn chơi nữa, - người trẻ nhất, một mỹ nhân tóc

đen, khinh khỉnh vì giàu sang, nói lúc gạt ván bài ucơ đi.

- Chúng ta đi ăn tối nhé? - Chồng cô, lúc nào cũng ăn vận chải chuốt,

hỏi.

- Ồ, chưa đâu, - cô trả lời. - Song em không muốn chơi nữa.

- Jessica, - mẹ cô nói, lúc nào bà cũng xem xét kỹ quần áo đẹp có thể

được việc cho tuổi tác, - kéo cái kim cài trên khăn của con xuống, nó hếch
lên kìa.

Jessica vâng lời, tình cờ sờ lên mái tóc đẹp của cô và nhìn vào chiếc

đồng hồ xinh xắn, mặt nạm đá quý. Chồng cô ngắm cô, vì người đẹp ngay
cả lúc lạnh lùng vẫn hấp dẫn từ mọi góc nhìn.

- Chúng ta sẽ không phải chịu thời tiết này nhiều hơn nữa, - anh ta nói.

- Chỉ hai tuần là đến Rome thôi.

Bà Hurstwood thoải mái rúc vào một góc và mỉm cười. Thật dễ chịu

khi là mẹ vợ một thanh niên giàu có, người có tình trạng tài chính thỏa mãn
sự thẩm tra khe khắt của chính bà.

- Anh có chắc tàu ra khơi đúng giờ không? - Jessica hỏi, - nhỡ nó ì ra

như cái này?

- Ồ, chắc chứ, - chồng cô trả lời. - Tàu này không làm khác được.

Là công tử rất được cưng chiều của ông chủ nhà băng cũng ở Chicago,

anh ta vừa đi xuống lối đi vừa khao khát ngắm nhìn người đẹp kiêu kỳ này.
Thậm chí đến bây giờ, anh ta vẫn không ngần ngại liếc nhìn cô, và cô ý
thức được điều đó. Phô trương vẻ hững hờ có sức khêu gợi đặc biệt, cô
quay hẳn bộ mặt xinh đẹp đi. Nó chẳng giống sự nhún nhường của người
vợ chút nào. Cô rất thỏa mãn vì sự kiêu hãnh của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.