XƠ CARRIE - Trang 516

Ông bắt đầu vòng sang cửa ngách. Rồi ông quên béng mình định làm

gì và đứng lại, ấn bàn tay vào cổ tay áo ấm áp sâu hơn. Bỗng ý nghĩ trở lại.
Cửa vào sân khấu! Nó kia. Ông đến gần và bước vào.

- Này, - người gác cửa nói và nhìn ông trừng trừng. Thấy ông đứng lại,

ông ta tới và đẩy ông. - Ra khỏi đây, - ông ta nói.

- Tôi muốn gặp cô Madenda, - ông nói.

- Ông muốn à? - Người kia nói, gần như khoái chí. - Ra khỏi đây, - rổi

ông ta lại đẩy ông. Hurstwood không còn sức cưỡng lại.

- Tôi muốn gặp cô Madenda, - ông cố giải thích, ngay cả lúc ông bị xô

đẩy. - Tôi ổn mà. Tôi...

Người kia đẩy ông cái cuối cùng rồi đóng sập cửa lại. Hurstwood trượt

chân và ngã sóng soài vào tuyết. Ông đau, và cảm giác ngượng ngập mơ hồ
trở lại. Ông bắt đầu khóc và nguyền rủa thậm tệ.

- Thằng chó, đồ trời đánh thánh vật! - Ông gào. - Lão già khốn kiếp! -

Ông gột bùn loãng trên chiếc áo khoác xấu xí. - Trước kia tao... tao đã thuê
những người như mày.

Lúc này, cảm giác chống lại Carrie phun trào sôi sục, chỉ một ý nghĩ

dữ dội, giận dữ trước khi tất cả trượt khỏi đầu ông.

- Cô ấy nợ ta thứ gì đó để ăn, - ông nói. - Cô ấy nợ ta.

Tuyệt vọng, ông trở lại Broadway lần nữa và lõm bõm tiến lên, ông

van xin, khóc lóc, mất dấu vết các ý nghĩ, hết cái này đến cái kia, tâm trí
ông rời rã và không thể chắp nối hoặc làm được gì.

Vài hôm sau, một tối lộng gió, một quyết định thầm, kiên quyết đã tới.

Lúc bốn giờ, màu sắc ảm đạm của màn đêm đã dày đặc không khí. Tuyết
rơi tơi bời, tuyết thanh sạch, vút như roi quất, lao tới trước vì trận cuồng
phong thành những dây dài và mảnh. Phố xá phủ đầy tuyết, thành một tấm
thảm mềm mại, lạnh giá, dày mười lăm centimét, bị đám đông xô đẩy và
những bàn chân người khuấy tung lên thành màu nâu bẩn thỉu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.