XƠ CARRIE - Trang 57

Khi Carrie lẳng lặng tránh xa, cậu ta bối rối rút lui và cười toe toét,

ngượng nghịu.

Đêm hôm đó, cô càng lẻ loi hơn trong nhà, tình trạng buồn tẻ càng khó

chịu đựng hơn. Cô thấy Hanson rất ít hoặc chẳng bao giờ có bạn bè. Đứng
bên cửa nhìn ra phố, cô đánh liều đi ra ngoài chút ít. Dáng đi ung dung và
cung cách nhàn tản của cô thu hút sự chú ý của loại tấn công thông tục. Cô
hơi lùi lại vì những lời đề nghị của một người đàn ông trạc ba mươi, ăn
mặc bảnh bao đi ngang cô và chậm bước rồi quay lại nói:

- Tối nay em ra ngoài đi dạo một chút chăng?

Cô nhìn người đó kinh ngạc, rồi cô trấn tĩnh đáp lại:

- Kìa, tôi không quen ông, - rồi cô quay lưng lúc nói xong.

- Ồ, có sao đâu, - người kia nói, săn đón.

Carrie không trao đổi thêm lời nào nữa mà vội vã bỏ đi, về đến cửa

phòng riêng cô hết cả hơi. Trong diện mạo của người đàn ông có một vẻ gì
đó khiến cô sợ hãi.

Phần còn lại trong tuần nhiều thứ vẫn y nguyên. Một hoặc hai đêm, cô

thấy quá mệt không cất nổi bước về nhà và đành phải bỏ tiền mua vé ôtô.
Cô không phải là người thật khỏe, và ngồi suốt ngày khiến cô đau lưng.
Một tối kia, cô đi nằm trước cả Hanson.

Không phải lúc nào, sự di thực cũng thành công cho hoa lá hoặc các

thiếu nữ. Đôi khi, nó đòi hỏi mảnh đất mầu mỡ hơn, không khí trong lành
hơn để tiếp tục phát triển tự nhiên. Sẽ tốt hơn nếu cô thích nghi dần dần, đỡ
khe khắt hơn. Cô sẽ làm mọi việc tốt hơn nhiều nếu không bị buộc chặt vào
một chỗ nhanh đến thế, và sẽ được biết nhiều hơn cái thành phố khiến cô
háo hức không ngừng.

Ngay trong buổi sáng trời mưa đầu tiên, cô thấy mình không có ô.

Minnie cho cô mượn ô của chị, cái ô đã cũ mòn và bạc màu. Trong con
người Carrie, có một thứ gần như phù phiếm khiến cô thấy khó chịu. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.