XƠ CARRIE - Trang 98

về cuộc đời, và thấy xấu hơn. Cô dao động giữa hai hình ảnh này, lưỡng lự
không biết nên tin cái nào.

- Chao ôi, em xinh quá, - theo thói quen, Drouet kêu lên với cô.

Cô nhìn anh ta bằng cặp mắt to, hài lòng.

- Em có biết thế không, hở bé? - Anh tiếp tục.

- Ồ, em không biết, - cô đáp, mãn nguyện vì lẽ ra cô nên nghĩ như thế

song vẫn do dự, dù thực lòng cô biết rằng cô đủ tự kiêu để nghĩ về mình
như thế.

Tuy vậy, không chỉ mình Drouet, mà lương tâm cô thích được tán

dương. Cô nghe thấy một tiếng nói khác, cô tranh cãi, bào chữa, tha thứ cho
nó. Nó không phải là cố vấn khôn ngoan trong những phân tích cuối cùng.
Nó chỉ là một lương tâm nhỏ bé, trung bình, một thứ đại diện cho thế giới,
môi trường trước kia của cô, thói quen, tục lệ theo kiểu lộn xộn. Với nó,
tiếng nói của dân chúng mới thực sự là tiếng nói của Chúa.

- Ồ, mi là đồ bỏ đi! - Giọng đó nói.

- Vì sao? - Cô hỏi.

- Mi hãy nhìn quanh xem. - Câu trả lời thì thào. - Nhìn những người tử

tế kia kia. Họ sẽ khinh rẻ việc mi đã làm biết chừng nào. Hãy nhìn những
cô gái đức hạnh kia, họ sẽ rời xa một kẻ như mi khi biết mi tệ hại ra sao. Mi
đã không chịu cố gắng trước khi gục ngã.

Đấy là khi Carrie chỉ có một mình, nhìn ra ngoài công viên, cô mới

lắng nghe thấy tiếng đó. Nó đến không thường xuyên, khi không có gì cản
trở, khi khía cạnh vui thú không quá rõ ràng, khi Drouet không ở đấy. Ban
đầu, nó nói khá rõ ràng, nhưng chưa bao giờ thuyết phục trọn vẹn. Luôn có
một câu trả lời, luôn là những ngày tháng Chạp đầy đe dọa. Cô đơn độc, cô
đầy thèm muốn, cô sợ tiếng gió rú rít. Tiếng nói của sự khao khát tạo thành
câu trả lời cho cô.

Khi những ngày hè rực rỡ đã qua, thành phố khoác bộ áo xám xịt ảm

đạm, mải miết bắt tay vào những công việc của nó trong mùa đông dài dặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.