XÓM CẦU MỚI - Trang 375

"Cô sừng sộ với ai?"
"Ai sừng sộ với anh?"
Ông Lang thở hắt một cái đưa mắt nhìn con gái rồi lại đưa mắt nhìn Siêu,
như có ý bảo hai người đừng nói nữa. Ông ngơ ngác không hiểu tại sao hai
người không có chuyện gì cả mà lại nói với nhau bằng một giọng giận dữ
như thế và ông thấy trước là sẽ có cuộc cãi nhau to nếu còn nói thêm. Siêu
cười nhạt rồi cất tiếng và lần này lại nói với ông Lang:
"Chú thử nghĩ xem, ngày nào cũng ăn cơm với khói cay cả mắt, ăn mất
ngon. Chú xem người nào cũng đã gầy đi cả thế kia. Nước lụt không có đồ
ăn không sao nhưng việc gì cứ phải hễ ăn cơm là đem nước ra đun".
Rồi chàng đổi giọng nói với Mùi:
"Cô phải có ý tứ một chút chứ, không cần đợi tôi nói ra. Cô làm như cô là
chủ cái nhà này, muốn tự ý làm gì thì làm, không cần để ý đến ai cả".
Tiếng Siêu mỗi lúc một to dần.
Mùi đứng lên, hai má đã đầy nước mắt:
"Anh Siêu! Anh nói gì thế? Trời đất ơi, khổ tôi quá, tôi đun nước chứ có
làm gì ai đâu mà anh mắng tôi như mắng đầy tớ. Anh phải biết anh không
có quyền mắng tôi..."
"Phải, tôi không có quyền".
Ông Lang nói:
"Thôi!"
Mùi nhìn cha mếu máo:
"Anh ấy không chịu được khói sao không nói ngay ra từ hôm đầu. Lỗi tại
con đâu, chẳng qua chỉ tại nước lụt. Cơm không có cái ăn, anh ấy đâm cáu
rồi viện cớ nọ cớ kia mà mắng... nhỏ nhen".
Mấy tiếng sau nàng nói tự nhiên thấp giọng và như là đã lỡ nói ra. Siêu
đứng thẳng người lên:
"À cô dám mắng tôi thế à? Phải! Thằng này là một thằng nhỏ nhen chỉ nghĩ
đến cái ăn".
Mùi ngồi xuống giường cúi mặt úp xuống đầu gối, nức nở khóc. Siêu cầm
chén nước và tuy là chén không, chàng cũng đưa lên miệng như uống. Tay
chàng run lẩy bẩy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.