XÓM CẦU MỚI - Trang 421

dầy, màu đen. Bên trong ngăn ra làm hai buồng nhỏ, buồng nào cũng có
cửa sổ không lớn, nhưng đủ thoáng mát. Bếp ở phía sau lều, vách dựng sơ
sài bằng các mảnh thùng sắt tây cũ . Nhu cầu nước, đã có con suối gần nhà,
được những mỏm đá thiên nhiên bao bọc rất kín đáo, chúng tôi có thể ra
tắm ở đây. Ông Woòng, người chủ của hai túp lều cho chúng tôi thuê, đã có
sáng kiến lấy một ống cao su dẫn nước từ suối, cho chảy vào khu nhà bếp,
nên việc nấu ăn, rửa bát của chúng tôi rất tiện.
Đời tôi từ bấy đến nay, thời gian qua đi già nửa thế kỷ; đã từng được ở
những nơi nhà cửa cao rộng, đầy đủ tiện nghi, mà sao tôi vẫn không thể nào
quên được túp lều (trên núi) của chúng tôi. Chao ơi, mỗi khi tắm, tôi chưa
thấy có một vòi "hoa sen" nước nào có thể so sánh được với dòng suối ngày
ấy. Tiếng suối reo, ào ạt suốt ngày đêm, hoà với tiếng u. u... u... của gió núi,
khi thổi lùa qua những hốc đá, đã trở thành "bản nhạc núi" tuyệt vời. Nơi
đây, không có hoa lá và ngay cỏ dại cũng chẳng mọc nhiều; dân cư ở xa,
nên không cả mùi khói bếp. Không, không có mùi gì hết, tại sao tôi vẫn
cảm nhận được mùi thanh khiết của núi đá, của nước. Không khí nhẹ nhàng
quá. Phải chăng, tôi chỉ ngửi được bằng hai lá phổi, chứ không bằng mũi...
Tôi biết kể sao cho hết nỗi vui thích của tôi, mỗi khi ra suối tắm. Mặt trời
đụng vào dòng nước đang chảy, vỡ tung, thành muôn vàn mảnh ánh sáng
nhỏ lấp lánh đủ màu, loang loáng chảy ào ạt lên người tôi. Tôi tưởng như
mình đang ở một xứ thần tiên, trong truyện cổ tích nào đó, tôi đã được đọc
từ thuở còn bé!.
"Nhà của chúng tôi", nếu tính từ trung tâm thành phố Hương Cảng về, phải
ngồi xe điện mất gần một tiếng. Đến trạm chót, còn phải đi bộ một thôi dài,
tới đường Happy Valley gần khu Phảo-mã-tỷ (trường đua ngựa) đến chân
núi. Khốn nỗi, lại mất khoảng hai mươi phút từ chân núi, leo ngược con
dốc đá thoai thoải, mới lên đến "nhà" lều. Con đường này, mùa hè cũng như
mùa đông, mới sáng tinh mơ đã có rất nhiều người dân lao động đến ngồi
ven núi, đập đá thuê. (Thời ấy, có một số nhà cách mạng Việt Nam, từng
bôn ba sang Tàu; qua Thượng Hải, Quảng Châu v.v.V Rồi trôi dạtt đến
Hương Cảng, khi kẹt cũng phải mưu sinh tạm bằng nghề đập đá thuê ở
đây).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.