đàn bà nằm lăn lóc trên nền gạch nhuộm đỏ máu.
Dịch Nhân Tiết nhanh chân bước, nói với Tào Can:
- Để ta sẽ can thiệp với hoà thượng trụ trì cất bỏ hết những bức tượng
về phụ nữ. Cảnh tượng ghê tởm lắm rồi! Thôi đừng bày ra đây tất cả sự trần
truồng của nữ giới làm chi. Những bức tranh đó dường như đã có lệnh cấm
treo ở những nơi thờ phụng công cộng.
Khi bước tới cuối căn phòng, ba người nhìn thấy cánh cửa cuối cùng hé
mở. Một bực tam cấp khá dốc đứng dẫn họ đến một cái phòng vuông vắn
nhưng khá rộng.
Tùng Lập nói:
- Chúng ta hiện đang ở tầng lầu thứ nhất của ngọn tháp Tây Bắc. Nếu
như tôi nhớ kỹ bức hoành đồ do ông thân sinh của tôi vẽ ra thì cánh cửa
này sẽ còn dẫn đến một cái cầu thang đi xuống nơi cất dấu những cái huyệt
đựng hài cốt.
Tào Can lại loay hoay mở cửa. Ổ khoá rỉ sét quá nhiều. Có lẽ đã lâu lắm rồi
không có ai đụng đến cánh cửa này cả.
Sau mấy phút loay hoay mở. Tào Can nghe tiếng ổ khoá xoay tròn. Tào
Can đẩy mạnh cánh cửa. Một mùi mốc ẩm bốc lên.
Vị phán quan cầm lấy chiếc đèn, cẩn thận bước xuống theo bậc tam cấp mà
các bậc thang không đều nhau.
Dịch Nhân Tiết nhẩm đến bậc thứ ba mươi trước khi rẽ qua phía tay mặt.
Ba chục bậc khác được đục vào lòng đá dẫn vị phán quan đến một cánh cửa
thật lớn có ràng một sợi xích to và cả một ổ khoá. Dịch Nhân Tiết dựa lưng
vào vách đá chờ Tào Can trổ tài mở khoá.
Đến lúc Tào Can mở được ổ khoá, Dịch Nhân Tiết bước lên. Có tiếng cánh
đập trong bóng đêm. Vị phán quan lùi lại. Một hình bóng đen bay phớt qua
đầu Dịch Nhân Tiết.
Vị phán quan lẩm bẩm:
- Những con dơi!
Cả ba người đang có mặt dưới nơi cất dấu những huyệt chứa đựng hài cốt.
Dịch Nhân Tiết đưa cao chiếc đèn lên. Cả ba im lặng trước cảnh tượng kỳ
lạ trong căn phòng.