XỨ CON NGƯỜI - Trang 118

Tôi khản giọng. Tôi không còn giọng nữa. Tôi cảm thấy hét thế là lố

bịch… Tôi la lên một lần nữa:

“Người ta ơi!”
Nghe sao mà văn hoa và khoa trương!
Tôi quay lại.
Sau hai giờ đi, tôi nhìn thấy những tàn lửa mà Prévot, hoảng vì tưởng tôi

lạc rồi, ném lên trời. Ôi, tôi thấy mà dửng dưng…

Một giờ đi nữa… Còn năm trăm mét. Còn một trăm mét. Còn năm mươi

mét…

“Ôi!”
Tôi dừng lại, sửng sốt. Niềm vui sắp tràn ra ngoài trái tim tôi, tôi cố nén

vì vui quá. Prévot, mà lửa soi sáng rực rỡ, đang nói chuyện với hai người Ả
Rập đang đứng tựa lưng vào máy bay. Prévot chưa nhìn thấy tôi. Anh ta còn
bận quá nỗi vui riêng của mình. Ôi, nếu mình mà ở lại đợi như anh ta, bây
giờ mình có phải như người được giải thoát rồi không! Tôi cười vui vẻ:

“Ô hê!”
Hai người Bedouin giật mình và nhìn tôi. Prévot rời bỏ họ và một mình

đi tới phía tôi, tôi sắp ngã sao? Tôi bảo anh ta:

“Tôi, thế là xong.”
“Cái gì?”
“Người Ả Rập!”
“Người Ả Rập nào?”
“Hai người Ả Rập kia, đang đứng với cậu ấy!…”
Prévot nhìn tôi lạ lắm, và tôi có cảm giác như anh miễn cưỡng tâm sự

với tôi một bí mật nặng nề:

“Có người Ả Rập nào đâu!…”
Chắc hẳn, lần này, tôi phải khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.