XỨ CON NGƯỜI - Trang 128

7

Ngọn gió Tây làm khô người trong mười chín tiếng đồng hồ, ngọn gió ấy

đang thổi. Thực quản tôi chưa bị tắc hẳn, nhưng nó rắn và đau. Tôi đoán ở
đó có cái gì tổn thương. Rồi bắt đầu cái ho đó, mà người ta có tả cho tôi
nghe, mà tôi chờ đợi. Lưỡi tôi sướng to, vướng víu. Nhưng nghiêm trọng
nhất là tôi đã nhìn thấy những vệt sáng chói. Khi nào các vệt đó biến thành
ngọn lửa, tôi sẽ nằm xuống.

Chúng tôi đi nhanh. Cần tận dụng không khí mát mẻ khi trời còn mờ

sáng. Chúng tôi biết rằng đến lúc trời nắng to, theo như người ta nói, chúng
tôi sẽ không đi nữa. Dưới trời nắng to…

Chúng tôi không được ra mồ hôi. Cũng không được đợi. Cái mát mẻ này

chỉ là cái mát mẻ mười tám phần trăm ẩm. Ngọn gió đang thổi đây là từ sa
mạc tới. Và dưới cái mơn trớn giả dối và dịu đàng của nó, máu chúng tôi
bốc hơi.

Chúng tôi có ăn một ít nho ngày đầu. Ba ngày nay, một nửa quả cam và

một nửa chiếc bánh ngọt. Với nước bọt nào chúng tôi có được để nhai thức
ăn đó? Nhưng tôi chẳng thấy đói, tôi chỉ thấy khát. Và dường như là từ nay,
tôi cảm thấy khát ít hơn là thấy những hậu quả của khát. Cái họng cứng này.
Cái lưỡi như bằng thạch cao này. Cái bỏng rát và cái vị kinh khủng ở trong
miệng. Những cảm giác đó xảy ra cho tôi mới đây thôi. Hẳn nước sẽ chữa
được các chứng ấy, nhưng tôi chẳng có kỷ niệm nào gán được thuốc ấy vào
các chứng ấy. Cái khát dần dần trở nên một bệnh, và ngày càng ít là một nỗi
thèm.

Dường như là các giếng nước và trái quả lúc này dâng cho tôi những

hình ảnh bớt giằng xé hơn. Tôi quên bóng sáng tỏa ra từ trái cam cũng như
tôi có vẻ đã quên những niềm thương mến của mình. Có lẽ tôi đã bắt đầu
quên hết.

Chúng tôi đang ngồi, nhưng phải tiếp tục đi.
Chúng tôi thôi không đi những chặng dài nữa. Cứ năm trăm mét là

chúng tôi lại đổ ra vì mệt. Và tôi cảm thấy thật vui được nằm dài. Nhưng lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.