XỨ CON NGƯỜI - Trang 14

tôi cảm thấy thiếu tự tin khi nhìn mặt đường lát đá dăm sáng loáng qua ô
cửa kính, nơi phản chiếu ánh đèn đường. Ở đây, trên những vũng nước, có
thể thấy từng vốc gió chạy. Và tôi nghĩ thầm: “Mình bay chuyến thư đầu…
mà thật… không gặp may.” Tôi ngước mắt nhìn viên kiểm: “Như thế có
phải là thời tiết xấu không ông?” Viên kiểm tra ném về phía cửa kính một
cái nhìn uể oải: “Có gì rõ đâu.” ông ta gầm gừ. Và tôi tự hỏi, dấu hiệu thế
nào là thời tiết xấu. Chiều hôm trước, Guillaument, chỉ bằng một nụ cười,
đã xóa đi mọi điềm không lành do những người lái già chất đầy đầu chúng
tôi, song các điềm không lành ấy bây giờ trở lại trong trí nhớ: “Anh nào
chưa thạo đường bay, chưa nhận ra từng viên sỏi một, anh ta mà gặp một
trận bão tuyết thì có mà, thật tội nghiệp… Ái chà, thật đấy, thật tội
nghiệp!…” Nhưng nhớ ra là mình cần giữ thể diện, họ lắc đầu, nhìn thẳng
vào chúng tôi với ánh mắt thương hại có hơi lúng túng, như thể đang phàn
nàn rằng chúng tôi ngay thật quá, hồn nhiên quá.

Nhưng mà, cho đến nay, chiếc xe buýt này đã là chỗ trú chân cuối cùng

của bao nhiêu người trong bọn chúng tôi? Sáu mươi, hay tám mươi? Đều do
anh lái xe lặng lẽ này lái đi, một sáng trời mưa. Tôi nhìn quanh mình:
những chấm sáng lập lòe trong bóng tối, những điếu thuốc lá chấm câu cho
các suy nghĩ. Những suy nghĩ nhỏ nhoi của những người làm công đã có
tuổi. Những ông bạn đồng hành này đã tháp tùng lần cuối cho bao anh em
trong bọn tôi?

Tôi cũng bắt gặp những lời tâm sự người ta hạ giọng trao đổi với nhau.

Thuộc về bệnh tật, túng thiếu, những lo âu buồn tẻ đời sống gia đình.
Những lời tâm sự phơi bày khuôn vách của cái nhà tù xám xịt trong đó
những con người bị nhốt. Và, bỗng nhiên, hiện lên trước mặt tôi khuôn mặt
của số phận.

Ôi, anh bạn tôi hôm nay có mật, là người thư ký bàn giấy già, không bao

giờ có ai giải thoát cho anh và anh không mảy may trách nhiệm về điều đó.
Anh đã xây sự yên tĩnh của anh bằng xi măng, kín mít đến trám hết mọi
ngách
thông ra ánh sáng, như loài mối hay làm. Anh cuộn tròn trong cái yên
ổn trưởng giả
của anh, các thói quen của anh, trong những nghi thức ngột
ngạt của đời sống tỉnh lẻ của anh, anh đã dựng lên cái bức tường chắn tầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.