XỨ CON NGƯỜI - Trang 141

tắt thỉu bọn linh dương, nó làm chúng chết một cách thật dịu dàng… Nhưng
đến một ngày anh chợt bắt gặp chúng, đang đọ hai cái sừng nhỏ của mình
với cái hàng rào, đúng về hướng sa mạc. Như là chúng bị sức hút của nam
châm. Chúng không biết là chúng trốn anh đâu. Bát sữa mà anh bưng tới,
chúng vẫn đến uống. Chúng vẫn để cho vuốt ve, dúi mõm càng sâu và mơn
trớn hơn nữa vào lòng bàn tay anh… Nhưng chỉ vừa buông chúng ra một
tẹo, anh liền phát hiện rằng, sau cử chỉ như là phi lên một cách rất vui thích,
chúng lại hút về sát vách phên đan. Và nếu anh không làm gì để ngăn nữa,
chúng nó cứ đứng đấy, cũng không thử đẩy cái hàng rào nữa đâu, chỉ áp sát
nó vào hai cái sừng, đầu thõng xuống, cho đến chết. Có phải mùa này là
mùa chúng động hớn chăng, hay chỉ là cái nhu cầu giản dị được phi một
cuộc lớn cho thỏa sức? Chúng không biết. Mắt chúng chưa mở khi anh bắt
chúng. Vị tự do trên vùng cát, hay mùi con đực, chúng đâu có biết. Nhưng
các anh, các anh thông minh hơn chúng rất nhiều. Các anh biết thứ chúng
kiếm tìm, khoảng không trải rộng kia sẽ thỏa nguyện chúng. Chúng muốn
lớn lên làm con linh dương và múa điệu múa của linh dương. Một trăm ba
mươi cây số một giờ, chúng nó muốn biết thế nào là trốn chạy bằng đường
thẳng, chốc chốc nhảy vút lên như là đó đây có lửa phụt ra từ mặt cát. Chó
rừng nào có quan trọng gì, khi chân lý của linh dương là được nếm sự sợ
hãi, chỉ chân lý đó buộc con linh dương mình phải vượt lên trên mình, và từ
bọn linh dương, chân lý đó rút ra những cuộc bay cao nhất! Sư tử nào có
quan trọng gì, nếu chân lý của linh dương là bằng một đường móng, được
phơi bụng ra dưới ánh mặt trời! Anh nhìn bọn linh dương và anh tư lự: Kia,
chúng đã tương tư rồi. Tương tư, nó là một sự thèm khát không biết thèm
khát cái gì… Có tồn tại chứ, cái mình thèm khát, nhưng không có lời để chỉ
nó.

Còn với chúng ta, chúng ta thấy thiếu cái gì. Anh trung sĩ, anh tìm thấy ở

đây cái gì mang được đến cho anh cảm giác không phũ phàng với số phận
anh? Phải chăng là cái cánh tay huynh đệ này nó nhấc đầu anh dậy, phải
chăng là nụ cười dịu dàng này, nó không phàn nàn mà chia sẻ? “Dậy!
Cậu!…” Phàn nàn, vẫn là hai. Vẫn là chia đôi. Nhưng có một tầng cao của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.