XỨ CON NGƯỜI - Trang 26

đậu giữa biển không hề hấn gì hoặc đã tan nát rồi. Song tuyên án thế nào,
người đợi chờ còn chưa rõ.

Người nào trong bọn chúng tôi không hề trải qua những niềm hy vọng

càng lúc càng mong manh ấy, cái im lặng mỗi phút một trở nên thoi thóp
như trong một cơn bệnh hiểm nghèo ấy? Chúng tôi hy vọng, rồi thì giờ
khắc trôi và dần dần, chúng tôi thấy chậm rồi. Chúng tôi buộc phải hiểu
rằng những người bạn của chúng tôi không về nữa, các anh đã yên nghỉ
giữa Nam Đại Tây Dương nơi vòm trời đã từng được các anh bao lần vạch
những đường cày. Thôi, Mermoz đã nhất quyết nằm lại trong cái sự nghiệp
của mình, giống như người thợ gặt sau khi bó chặt xong bó lúa, nằm xuống
trên đồng ruộng của mình.

Khi một người bạn chết đi như vậy, cái chết của anh còn có vẻ như là

một hành động nằm trong trình tự của nghề nghiệp, và trước hết, cái chết ấy
có lẽ ít làm tổn thương người ta hơn một cái chết khác. Tất nhiên, người đó
đã ra đi, sau chuyến chuyển trạm lần cuối, nhưng sâu thẳm trong lòng,
chúng tôi chưa thấy thiếu anh sâu sắc, như có khi chúng tôi thiếu bánh mì.

Chúng tôi vẫn có thói quen chờ đợi rất lâu những cuộc gặp mặt. Bởi vì

họ tản mát trên quả địa cầu, những bạn đường bay, từ Paris đến Saniago de
Chiie, hơi cách biệt nhau cũng như những người lính canh có bao giờ trò
chuyện với nhau. Phải có sự ngẫu nhiên của những chuyến đi mới tập hợp
được đây đó những thành viên tản mát của cái gia đình lớn đồng nghề.
Quây quần một tối nào đó quanh một chiếc bàn, ở Casablanca, ở Dakar, ở
Buenos Aires, sau những năm tháng lặng im, người ta lại nối lại những câu
chuyện còn bỏ dở, liên tưởng lại những kỷ niệm cũ. Rồi lại ra đi. Như vậy
đó, Trái đất vừa vắng vẻ lại vừa giàu có, giàu những khu vườn đầy bí mật,
ẩn khuất, khó lòng với tới, nhưng nghề chúng tôi, một ngày nào đó, vẫn đưa
chúng tôi đến được đó. Bạn bè, cuộc sống có lẽ làm cho chúng tôi phải sống
cách xa nhau, không cho chúng tôi nghĩ về nhau nhiều nhưng họ vẫn có mặt
ở đâu đó, không biết rõ là nơi nào, lặng lẽ và bị lãng quên, nhưng mà họ
chung thủy biết bao! Và nếu ta gặp họ giữa đường, thôi thì các anh ấy lay
vai ta, vui mừng chừng như bốc lửa! Hẳn chứ, chúng tôi có thói quen chờ
đợi…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.