rút ra sự yêu thích cái vĩnh cửu, khi bản thân họ vốn ngẫu nhiên có mặt trên
một phún thạch hãy còn ấm, mà cũng đang bị đe dọa bởi những sóng cát
ngày mai, bởi những cơn gió tuyết? Những nền văn minh của họ chỉ là
những vàng son thật mỏng manh: một trái núi lửa xóa sạch tức thì các vàng
son đó, một biển mới, một làn gió cát.
Cái thành phố này như là xây lên trên một nền đất quý mà người ta
tưởng bên dưới giàu có như một khu đất miền Beauce. Người ta quên rằng
cuộc sống, ở nơi đây cũng như ở mọi nơi, chỉ là một sự xa xỉ, và dưới bước
chân đi của những con người, không miền đất nào thật là sâu thẳm cả. Tôi
có biết thật chứ, cách Punta Arenas mười ki lô mét, một cái đầm chứng
minh được điều đó. Xung quanh là cây cối khô cằn và những mái nhà ẩm
thấp, nó bé bỏng như một cái ao trong vườn, nhưng nó lại có sóng, không
làm sao giải thích được. Ngày và đêm, ngực phập phồng chậm rãi giữa bao
nhiêu hiện thực êm đềm kia, những loài lau sậy ấy, những đứa trẻ đang chơi
ấy, cái đầm tuân theo những quy luật khác. Bên dưới mặt nước phẳng lặng
hay mặt giá băng yên tĩnh, bên dưới chiếc thuyền nát độc nhất, là sự tác
động của năng lượng mặt trăng. Dưới những tầng sâu, các ngọn sóng lừng
nhào nặn cái mảng đen này. Những ngọn sóng kỳ lạ sinh sôi và đuổi bắt
nhau quanh hồ và cho đến tận eo biển Magellan, dưới cái lớp nhẹ cỏ và hoa.
Cái ao một trăm mét rộng này, ngay bìa một thành phố mà anh ngỡ là quê
hương, cái ao nằm vững chãi trên miền đất của những con người, nó đập
nhịp đập của biển.