XỨ CON NGƯỜI - Trang 80

6

“Hãy giấu tôi trong một chiếc máy bay cho tôi đi Marrakech.”
Mỗi tối ở Juby, cái anh nô lệ ấy của người Moor lại vắn tắt khẩn cầu tôi.

Sau đó, vốn đã làm hết mọi sự để có thể sống, anh ta ngồi xếp bằng xuống
đất và chuẩn bị pha chè cho tôi. Từ lúc này trong một ngày, bắt đầu yên
tĩnh, anh cho là anh đã giao phó mình cho người thầy thuốc độc nhất có thể
chữa cho mình, anh cho là đã khấn vái vị thần độc nhất có thể cứu vớt
mình. Cúi xuống ấm nước, từ đó ôn lại những hình ảnh đơn sơ của cuộc đời
anh, đất đen vùng Marrakech, những mái nhà hồng, những của cải sơ đẳng
mà anh bị tước đoạt. Anh không giận vì tôi nín thinh, cũng không giận vì
tôi chậm trễ trong việc ban phát sự sống: tôi không phải là một con người
giống như anh ta mà là một sức mạnh phải khởi động nó, mà là một cái gì
như một ngọn gió lành, một ngày nào sẽ dậy lên trên số phận của anh.

Thế nhưng, chỉ là một người lái thường, quản đốc sân bay Mũi Juby tạm

thời vài tháng, tất cả gia sản chỉ có một chiếc lều gỗ dựa vào một cái đồn
lũy Tây Ban Nha, và trong cái lều gỗ này, một chậu thau, một xô nước mặn,
một chiếc giường quá ngắn, tôi đâu có nhiều ảo tưởng về quyền lực của
mình:

“Để xem, anh Bark ạ…”
Người nô lệ nào cũng tên Bark, vậy thì tên anh ta là Bark. Bốn năm bị

cầm giữ rồi, thế mà anh ta vẫn chưa hết sốt ruột: anh ta vẫn nhớ thời anh ta
từng là vua.

“Ở Marrakech, anh làm gì hở anh Bark?”
Ở Marrakech, nơi mà vợ và ba con anh hẳn là còn sống; anh làm một

nghề tuyệt diệu:

“Tôi chăn súc vật, và ngày xưa tôi tên là Mohammed!”
Ở đó, các ngài tổng trấn gọi anh tới:
“Tao có mấy con bò cần bán, Mohammed ạ. Mày lên núi dắt chúng về

đây cho tao.”

Hoặc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.