XỨ NẮNG - Trang 28

Lê Thị Thấm Vân

XỨ NẮNG

Chương 16-20

16

Lần về thứ nhất.
Đàn bà ba miền bận áo thâm quần đen như nhau, nhưng anh nhận ngay ra
mẹ. Mẹ níu áo anh, hít hà da thịt anh. Con về đấy hả Đức? Mẹ không tin là
con còn sự sống. Phải là phép nhiệm mầu. Ngày đầu anh về, những con
đường cụt Dục Mỹ không một làn gió. Ngày cuối anh rời, trời mưa làm đất
Dục Mỹ dẻo quẹo, trồi lên giữa những kẽ chân.
Lần về thứ nhì.
Còn một chút nhận ra. Những gói vải lụa, xoa, sa-tanh, mỹ-á mẹ gói gọn,
xếp ngay ngắn, cuôn chặt cất giấu trong rương. Sao mẹ không may mà
mặc? anh nói, vừa thương xót, vừa bực bội. Để dành. Mẹ nói nhỏ. Mẹ để
dành cho ai? Mẹ nhìn anh bối rối lẫn lấm lét. Anh nhói dạ. Mẹ xem áo mẹ
đang mặc sờn vai, bẩn thỉu, hôi... Anh nghẹn. Thì mặc lâu ngày sờn vai,
bẩn thỉu... Mẹ định nói gì thêm, nhưng thôi, rồi cười. Những chiếc răng còn
lại dơ bẩn hơn cả màu áo mẹ đang mặc. Cái hang sâu hoắm luồn sâu vào
cống rãnh. Bốc mùi. Bao lâu rồi mẹ chưa tắm?
Anh cầm tay mẹ dẫn vào nhà tắm. Hứng nước đổ đầy thau, cởi áo cho mẹ
rồi ra ngồi đợi trước cửa nhà tắm. Chưa bao giờ cổ anh đắng ngắt như thế.
Nước mắt anh cứ thế trào ra.
Anh nghe tiếng nước xối, nhè nhẹ, đứt quãng. Mẹ ơi... mẹ ơi... anh gọi. Mẹ
trở ra, đầu không ướt nước, lại cười, hở lợi, anh cười theo. Bộ đồ mới, nếp
gấp sắc nhọn. Mẹ đừng để dành, rách con may thêm cho mẹ, mẹ nhé!
Anh nghĩ tới ngày xưa. Giờ đã xa như tuổi ấu thơ. Anh muốn nói một câu
sâu tận đáy lòng nhưng không thể, không được, và sẽ chẳng bao giờ còn có
dịp, có cơ hội... Hoàn toàn bất lực. Những tấm áo cũ đắp vá, móng tay cáu
bẩn, ghẻ mụn tanh hôi, giép đứt quai, nước dãi, mũi quẹt cánh tay trần.
Tuổi thơ của con, của anh em con, của gia đình mình, mẹ ơi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.