XỨ NẮNG - Trang 37


Chị khoác thêm cái áo. Trinh nói, mắt hắn ngưng ở thóp ngực tôi.
Trinh và tôi bước ra cổng. Bảy giờ bốn mươi lăm sáng. Trời nắng tỏ. Nóng
bắt đầu hăm dọa. Tôi len theo Trinh, băng qua những con đường lổn nhổn
cát, sỏi, đất, đá. Bụi bay trắng không gian. Hàng rào, bờ tường lột da lòi
thịt. Những ổ rác, cống rãnh bốc mùi. Chợ buổi sáng ồn ào náo nhiệt cả
một góc trời. Tôi bám sát lưng Trinh, từng bước một. Trinh đi mé trái, mé
nửa khuôn mặt ngày chào đời.
Chẳng nơi chốn nào anh đi qua có cái mùi của đất Dục Mỹ. Cây me ngái
mùi chua tanh nước đái mèo, chó. Cây hoa sứ nở trắng toát tẩm mùi cứt đái
mũi dãi trẻ con. Con gái nhặt nhanh những cục đá nhỏ trên đường đến
trường ngồi rãi chơi ô làng, học tính nhẩm. Con trai liệng lon, quay vụ,
bằng mọi giá loại cho được thằng bạn. Mùa chuồn chuồn, bẻ cây khô rượt
đuổi bắt. Mùa hè, ve rên inh ỏi buốt tận óc. Cái chòi nhỏ đầu ngõ, trên
manh chiếu tả tơi, cái rổ nhựa đựng những quả ổi cóc xoài cằn khô hoặc
ủng thối. Thối từ ruột thối ra, ve vẩy bởi ruồi nhặng muỗi. Những cái kẹo
chẩy nước, những cái bánh vỡ vụn. Nơi đây, cái gì cũng quá độ. Tiếng reo
hò trẻ con. Tiếng chửi bới người lớn. Tiếng rao hàng. Tiếng chó sủa. Tiếng
gà gáy. Tiếng heo đòi ăn... Người và vật đồng lòng, đồng thanh. Nói như
hét, như gào, như tiếng xe chạy phanh gấp nghiền nát mặt đường. Bụi bay
tứ phía. Tha hồ hít ngửi. Tai ầm ầm, mắt cay xót, mũi nghẹt cứng mà miệng
ai cũng há. Chỉ vài dãy nhà đám dân đen, dân tứ xứ đổ về, chịu khó một
chút là có thể đếm được cả thẩy bao nhiêu nóc nhà buổi sáng với sức xống
tuôn trào, vỡ bờ tranh sống cùng trời đất. Anh thấy nó đẹp, đẹp tội tình em
ạ. Đẹp trong trí nhớ anh. Trong từng giấc mơ, mỗi ngày mỗi xa giạt. Trong
từng bước chân trần tuổi dại, áo hở rốn, tóc gọt trọc lởm chởm không đều.
Tôi hình dung ra phố Sài Gòn, Hà Nội, Hải Phòng, Đà Nẵng, Ban Mê
Thuột, Quy Nhơn... Xe ngược xuôi, đan như rọ. Hỗn loạn, nhưng là “hỗn
loạn trong trật tự.” Họ đọc được tín hiệu của nhau bằng ngôn ngữ riêng nào
đó, của họ. Tôi là kẻ lạc lõng, lạ lẫm, đứng bên lề.
Buổi sáng ở nơi chốn chôn chặt tuổi thơ chồng tôi. Đứng đếm dấu chân anh
đã dẫm qua trên những con đường cụt cùng hai con mắt chứa cả bầu trời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.