Xong bữa, Trinh nhất định không để tôi rửa chén bát. Trời vẫn nóng. Mồ
hôi vã ướt người.
.....
Tôi từ nhà cầu ra. Thằng Út lại biến mất. Nó đi suốt ngày. Mở mắt đã cà
phê, coi phim bộ, đá bóng, hát karaoke. Trinh nói. Thôi thì cũng được,
không rượu chè, trộm cắp, hút xách là may. Tôi nói. Nó mê Thúy Nga
Paris, Ái Vân, Hương Lan, Như Quỳnh, Thế Sơn... và cô gì gì... tên Kỳ
Duyên hay cười thật to. Trinh nói. Cô ấy là con gái rượu của ông Nguyễn
Cao Kỳ. Tôi nói.
Tôi đi vào phòng, khám phá mất thỏi son.
Tôi đi vào phòng tắm, khám phá cái quần lót giặt treo khi sáng không còn.
29
Điện thoại reng. Tiếng chị Hạnh gọi từ Nha Trang.
Ngày mai chị về lại Dục Mỹ được không? Gặp lại mấy người bạn cũ vui
quá, rủ anh chị ở lại chơi qua đêm...
Nếu vui anh chị cứ ở lại đó vài ngày.
Thế em ở đấy... chẳng sao chứ?
Chẳng sao cả.
Em không định ra Nha Trang chơi sao?
Thôi, chị ạ.
Tôi gác điện thoại. Bỗng lúng túng, bất an. Âm thanh hỗn loạn từ xa. Âm
thanh hỗn loạn từ trong lòng.
Trời chiều chầm chậm. Làm gì cho hết mấy ngày nơi đây?
.....
Tại sao mẹ không nói nữa? Tôi hỏi chồng.
Đó là điều mẹ giấu kín. Chồng tôi trả lời.
.....
Sống bỏ bụng, chết mang theo. Một lần nghe cô Ngọc nói với mẹ như thế.
Khi tôi chỉ mới tám tuổi.