XỨ NẮNG - Trang 45

lác đác mộ bia mới. Hai ống chân tôi cỏ may bám trắng. Chẳng nhớ mộ
nằm ở đâu à? Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn. Trinh dừng, mắt quét bốn phía. A,
đây rồi, chỉ vài bước... Tôi chợt lắc đầu, không hiểu, quá nhiều điều không
hiểu.
Hai ngôi mộ nằm chẳng xa nhau. Cỏ dại bao phủ. Nhìn khuôn mặt cậu
thanh niên non như quả bí đầu mùa. Hai má phúng phí, bất chợt tôi nghĩ,
anh đã gần đàn bà chưa nhỉ?
Anh Tịnh chết oan nên thỉnh thoảng cứ về nhập vào người thằng Út. Nó
nhại y chang giọng anh. Trinh nói.
Tôi im lặng nghĩ, trên đất nước này người sống và người chết bao giờ
chẳng níu ghì lấy nhau.
Trinh và tôi đi quanh mộ. Nhổ cỏ dại, biết bao giờ mới hết, mới sạch. Mộ
nào cũng như mộ hoang, dân tứ xứ thì người chết cũng chung số phận,
thiếu vắng nhang khói. Người sống còn lo họ chưa xong, sao có khả năng
lo cho người khuất mặt. Những chậu hoa nhựa bạc màu úp mặt trên đất.
Bãi tha-ma-ngút-ngàn-mênh-mông-lung-linh trong nắng trưa.
Nắng chói chang. Xứ sở không bao giờ thiếu nắng.
Ra mộ là phải mang theo nhang khói phải không? Tôi hỏi.
Ồ em quên mất. Trinh trả lời.
Thế thì suốt ngày Trinh nghĩ gì trong đầu. Trinh không nhớ, làm sao tôi
nhớ. Bánh trái, hoa quả, cúng vái, nhang đèn, bày biện.... Tôi muốn hỏi, vì
sao, nhưng nhìn sang Trinh đang ngồi cong lưng bứt cỏ dại. Trinh đang
nghĩ gì trong đầu? Tôi tự hỏi. Ồ, mà biết đâu hắn chẳng nghĩ gì. Tôi tự trả
lời.
Cả hai đi lại ngồi dưới gốc cây thông. Tôi phải gỡ hết những cọng cỏ may
bám vào gấu quần, đâm xuyên thấu qua da.
Câu chuyện kể lại:
1. Đi nghĩa vụ ở Campuchia.
Sao Trinh không trốn?
Trốn không được. Đến tuổi phải đi. Nghĩa vụ của người dân. Bạn em đứa
nào cũng phải đi, lúc đó đã làm gì có chuyện đút lót. Mà cũng chẳng ai có
tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.