XỨ TUYẾT - Trang 111

luôn bó lúa làm đôi và treo trên sàn cao. Những động tác của họ theo thói
quen, chẳng kém gì tự động, đã nhịp nhàng ăn khớp đến hoàn hảo.

Komako cầm một bó trên đống lúa và đung đưa nhẹ nhàng trên tay như

để cân nhắc một thứ vật quý.

- Anh xem này, lúa nặng trĩu bông, - cô thốt lên. - Sờ lên mát cả tay. Thật

hơn hẳn năm ngoái.

Komako nhắm nghiền đôi mắt vì sung sướng. Một đàn chim sẻ bay vút

qua đầu cô.

Rất xa nữa, dọc đường về, một tấm áp phích cũ dán trên tường: Mướn thợ

gặt lúa. Tiền công theo giá quy định: lao công làm mùa: chín mươi xen một
ngày, phụ nữ: bớt 40%.

Lúa khô cũng phơi trên sào trước nhà Yoko trong cánh đồng thoai thoải

ngăn cách với đường. Một dãy dài treo thành một bức rèm giữa đám cây
hồng, trước bức tường trắng bao quanh khu vườn đến tận lối vào nhà bên
cạnh, một dãy khác, ở góc phải, men theo rìa cánh đồng trước vườn, chìa ra
một góc để lấy lối đi lại.

Người ta có thể xem như một rạp hát nhỏ tạm bợ vừa được cất lên, với

những bức tường vách bằng lúa chín ở giữa những chiếc chiếu treo như
thường lệ.

Trong đồng lúa, những cây khoai sọ vẫn đang xanh tốt, tàu khỏe, lá cứng

cáp; ngược lại, những đóa thược dược và những hoa hồng thì đã héo tàn.
Chiếc ao sen nuôi cá vàng lấp ló phía sau những tầng lúa, che khuất ít nhiều
ô cửa sổ của buồng nằm, nơi Komako ở.

Yoko bước qua lối mở của những bó lúa treo, nghiêng đầu chào bực dọc,

lạnh nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.