Shimamura ướm hỏi, mắt nuối theo hình dáng hơi nghiêng của cô:
- Cô ấy ở một mình ư?
- Em cho là không? - Komako đanh đá trả lời với giọng chua chát. - Tức
quá! Em chẳng đến hiệu uốn tóc bữa nay nữa. Anh còn đang cuốn hút theo
những chuyện đâu đâu. Thế là chúng mình đã phá đám chuyến đi thăm mộ
của Yoko.
- Sao em cứ làm rối lên như thế? Việc chúng mình gặp cô ấy ở nghĩa
trang thì có gì ghê gớm?
- Anh thì biết em đang nghĩ gì... Em về muộn. Nếu còn thì giờ, em sẽ đi
gội đầu. Có lẽ muộn lắm rồi, dù thế nào em cũng đến.
Ba giờ sáng, Shimamura nhổm dậy vì tiếng đập cửa mạnh, anh cảm thấy
cả sức mạnh của thân mình Komako dội vào ngực mình.
- Em đã bảo là em sẽ đến. Em đến rồi đây này. Đúng không. Em bảo đến
là đến. Đúng chưa nào! Đúng hay không nào!
Cô thở phập phồng không chỉ bằng ngực mà cả bằng bụng nữa.
- Em say bí tỉ rồi!
- Có đúng như em đã nói không? Em nói rằng em đến. Thì em đến đây,
em đã đến!
- Anh biết rồi, đúng như em nói. Phải rồi.
- Em chẳng còn thấy cái quái gì nữa khi đến đây. Chẳng có quái gì cả!
Nhức đầu quá thể.
- Làm sao em leo được đến đây, dốc đến như thế.