XỨ TUYẾT - Trang 118

lạnh... lạnh quá thể! Sáng nay, chẳng ma nào đến gọi em, em ngủ đến tận
mười giờ rưỡi sáng, mà em thì muốn đến thăm anh lúc bảy giờ.

Đó là thứ chuyện cô thường rỉ rả với anh, hoặc là kể chuyện về quán trọ

đầu tiên cô tới hoặc những quán trọ khác; những buổi tiếp khách từ sáng chí
tối mà cô đã nhận lời. Lúc nào Komako cũng vội vã.

- Em sẽ trở lại mà! - Cô nói đoái lại, sau khi nốc cạn một cốc nước trước

lúc đi. - Trừ phi không xoay xở nổi. Những ba mươi vị khách mà chúng em
chỉ có sáu người. Thật đâm đầu đổ đuôi.

Rồi cô quay lại hầu như ngay lập tức:

- Vất vả quá. Khách những ba chục mà chúng em chỉ có ba người. Đã

thế, ba geisha thì một đã luống tuổi, một cô lại quá trẻ, tất cả dồn lên đầu
em. Thật keo kiệt. Có lẽ là một dịch vụ du lịch tổ chức dưới dạng nào đó...
Những ba mươi khách, chí ít cũng phải sáu geisha. Để xem sao. Em đi đây!
Em uống một cốc rượu và sẽ dạy cho họ phải biết cách đối xử ra sao!

Mọi việc cứ thường xảy ra như thế, ngày nối ngày. Chạy trốn và lẩn

tránh, đó là những gì mà Komako muốn làm, khi cô tự hỏi cứ triền miên
như vậy thì sẽ đi đến đâu. Nhưng cô càng đẹp đến xiêu lòng dù đang trong
thứ hào nhoáng vô hình của tuyệt vọng và mất mát.

- Sàn nhà trong hành lang cứ kêu răng rắc. Em đã bước thật nhẹ và giữ ý

mà họ vẫn cứ nghe thấy và đám con gái lại cất tiếng lục vấn khi em đi qua.
"Thế nào, Komako lại lên phòng Trà Hoa đây hả?" Chưa bao giờ em nghĩ
có lúc nào em phải lo lắng đến thanh danh của em như thế.

- Làng này nhỏ quá mà!

- Tha hồ mà rong chuyện. Thiên hạ ai cũng biết hết rồi.

- Hỏng, hỏng quá! Không thể như thế được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.