giống như gian nhà trống mà những lái buôn vùng Edo xưa bày hàng để
bán. Sâu trong những dẫy mái hiên nối liền của mỗi nhà, những lối đi có
mái che, chạy suốt đầu nọ đến đầu kia đường phố. Để dọn đi lớp tuyết dầy
trên mái những ngôi nhà nối đến một mạch với nhau ấy, người ta chỉ còn
cách hất xuống lòng đường, hay chính xác hơn là tung tuyết lên một bức
tường băng không ngừng chất cao thêm trong suốt cả mùa đông, mà những
đường hào hoặc đường hầm đã được đào ngay ở đó để người ta có thể từ
hai bên đường qua lại.
Cái làng mà Komako ở, bên suối nước nóng, không giống kiểu như ở
đây, dù nó vẫn có phong cách miền núi và cũng ở Xứ Tuyết: những ngôi
nhà dựng cách xa nhau và có khu đất trống bao bọc.
Shimamura, lần đầu tiên trông thấy những dãy hành lang có mái che chạy
dọc phố như một tấm áo giáp chống tuyết khiến anh tò mò bước vào. Bóng
tối phủ đầy dưới những hàng hiên hun hút, anh nhận ra những thân cột gỗ
chống đỡ đã chớm mục dưới chân. Trong bóng tối, về những căn nhà tối
sẫm, anh hình dung ra những đêm dài trong mùa đông dằng dặc, nơi đó, đời
này sang đời khác, tổ tiên của những con người hiện nay đã sống.
Anh ngắm nhìn những cô gái trẻ, thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, gò mình
trong công việc, dệt không ngừng trong cái nhà tù của tuyết. Anh nhận ra
rằng kiếp sống của họ nào có được rực rỡ và sáng sủa như thứ vải chijimi,
thanh khiết và tươi tắn biết bao trong màu trắng do chính bàn tay năng động
của họ tạo ra.
Trong cuốn sách cổ mà Shimamura đã đọc, sau khi đề cập đến một bài
thơ Trung Hoa, tác giả đã rút ra những sự khắc nghiệt của luật lệ kinh tế,
rằng việc tạo ra thứ vải chijimi chẳng lời lãi được bao nhiêu khi mà một tấm
vải mất một khối lượng ghê gớm công lao động. Nghề ấy chỉ có thể là một
nghề thủ công gia đình và không bao giờ một nhà sản xuất có thể lấy thợ nữ
từ bên ngoài.