XỨ TUYẾT - Trang 147

những vì sao bóng ngời lên như mới, lấp lánh như tự bao giờ. Shimamura
thấy chân mình lạnh cóng.

Quay lại trạm nước nóng, anh cũng chẳng hiểu tại sao đã rời bỏ nó để đi

tìm kiếm một cái gì? Theo con đường cũ, chiếc xe taxi đưa anh trở lại làng
và một luồng sáng rực hiện ra khi anh đi qua rặng bá hương. Shimamura
nhận được từ đó một cảm giác nhiệt thành và yên ổn. Kikumura: tiệm ăn
Kikumura với ba bốn cô geisha đang tán gẫu ở trước cửa. Chỉ kịp thoáng
nghĩ là có Komako ở trong bọn, thế là anh dồn cả tâm trí về cô.

Người lái xe hãm xe lại, chắc là gã cũng đã biết chuyện hai người.

Shimamura ngoảnh lại nhìn qua tấm kính hậu. Những vệt đường trong

tuyết, anh nhìn thấy lấp lánh dưới ánh sáng của những vì sao, chạy dài và
mất hút tận chỗ nào kia, đến tận nơi xa thăm thẳm.

Xe đến tận chỗ Komako đứng. Chợt cô nhắm mắt và lao tới chiếc taxi

đang từ từ lăn bánh tiếp tục leo lên với người đàn bà trẻ, tức Komako, đứng
trên bậc lên xuống và bấu lây chỗ tay nắm cửa.

Cô lao mình đến chiếc xe hơi với bước nhảy của loài thú rừng, với anh,

một sự lao mình vào vô thức hoặc như trò trẻ, nhưng chẳng làm Shimamura
ngạc nhiên, khi từ đó là một tình cảm dành cho anh hết sức nồng ấm sâu sắc
của sự âu yếm nhuần nhị.

Khi Komako giơ cánh tay lên phía trên cửa xe mà cô đã bám vào, ống tay

áo kimino của cô kéo lên tận khuỷu, lộ ra màu đỏ gắt của tấm áo lót, chiếu
rõ lên tấm kính đóng chặt, chính nó đã sưởi ấm trái tim Shimamura vượt
qua cơn gió lạnh.

Rồi gương mặt của Komako dính chặt vào kính:

- Anh đi đâu thế? Nói cho em biết! - Cô hét lên qua ô kính đóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.