XỨ TUYẾT - Trang 94

- Ai cũng bảo thế. Có bốn đứa trẻ lau nhau, mọi thứ trong nhà lộn tùng

phèo hết. Em cứ sắp xếp hết thứ này đến thứ khác suốt ngày, rồi đâu lại
hoàn đây ngay lập tức. Nhưng biết làm sao. Em làm sao mà đổi tính đổi nết
được. Với em, mọi thứ càng sạch, càng ngăn nắp thì càng hay. Đó cũng là
một nhu cầu, anh biết đấy.

- Anh hiểu!

- Anh hiểu cái gì, nói em nghe nào. - Giọng cô gấp gáp, căng thẳng. -

Nếu anh hiểu em thì quả là dễ cho em. Nhưng anh thấy đấy, anh không thể
hiểu được em đâu. Anh lại dối em rồi! Quả là giàu của mà chẳng giàu lòng.
Anh chẳng biết tí gì cả, chẳng hiểu quái gì cả! Giọng cô trầm xuống và tiếp:

- Sao có lúc em cảm thấy cô đơn đến thế? Nhưng em là đứa ngu đần.

Thôi, anh trở về Tokyo ngay ngày mai đi.

Shimamura vặn lại:

- Em châm chọc anh dễ thôi! Nhưng làm sao anh cắt nghĩa nổi cho em

tình cảm của anh như thế nào?

- Khó ở chỗ nào nhỉ! - Giọng nàng buồn bã. - Chỉ tiếc rằng anh chẳng thể

làm được thôi.

Mắt nhắm nghiền, Komako dường như quẩn quanh với câu hỏi. Anh ấy

có hiểu mình không nhỉ? Liệu anh có hiểu đúng mình không, có cư xử đúng
với thân phận mình hiện nay không? Và có lẽ cô đã cho rằng cô nên nói
tiếp:

- Anh cứ trở lại, dù một năm một lần cũng được. Hứa với em rằng chừng

nào em còn ở đây, mỗi năm anh sẽ trở về...Cô nói thêm rằng, cô đã ký giao
kèo đúng bốn năm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.