XƯNG TỘI TRƯỚC BÌNH MINH - Trang 113

— Tôi không ngờ ông ta giàu đến thế.
— Chưa chắc đó là sự thật.

Lần đầu tiên ông chủ khách sạn mỉm cười:
— Nói thật, cả tôi cũng vậy. Khi nãy, nghe Urselli khoe của, chẳng lẽ chịu

lép vế, nên tôi nói đại mình có tám chục ngàn đô. Thật ra nếu trừ hết nợ nần,
tôi không thể sở hữu quá một ngàn.

* * *

Urselli vừa nhắc lại thú vui giải trí đi săn, Intuccio nói:
— Sáng sớm nay tôi thấy dấu chân của một con báo. Nếu thích, chúng ta

có thể lên đường ngay.

Nửa giờ sau, ông dừng ngựa gần một đường rẽ, đặt khẩu cạc-bin trên yên

ngựa của Urselli:

— Anh chỉ việc đợi ở đây. Tôi sẽ đi vòng qua bên kia núi và xua con vật

tới chỗ anh.

Simon xen vào:

— Để tôi đi với ông. Hai người dễ xua con báo hơn.
Urselli hỏi:
— Tôi phải đợi khoảng bao lâu?

— Từ ba đến bốn giờ. Quãng đường vòng quanh núi khá dài.
Nhưng rồi cả hai trở về mà chẳng phát hiện báo biếc gì. Urselli thất vọng

ra mặt. Khi họ quay lại khách sạn trời đã xế chiều.

Intuccia xuống ngựa và mở cửa, nhưng một tờ giấy ghim trên cánh cửa

khiến ông sựng lại. Urselli lên tiếng:

— Bộ trong vùng này có cướp hả?
Intuccio không trả lời, giựt tờ giấy, vò nhàu trong bàn tay to lớn, đẩy

mạnh cánh cửa. Ông va mạnh phải một chiếc ghế chặn ngang, buột miệng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.