XƯNG TỘI TRƯỚC BÌNH MINH - Trang 115

— Phải đấy. Nhưng Urselli, ông phải đi theo chúng tôi, không được rời

nửa bước.

Họ chia thành nhiều toán nhỏ. Mặt trời khuất dần sau dẫy núi xa nhưng

vẫn chưa ai tìm ra dấu vết gì. Đến khoảng 21 giờ thì trời tối mịt, mọi người
lại tề tựu tại khách sạn.

* * *

Im lặng bao trùm. Cảnh sát trưởng đọc lại một lần nữa tờ giấy đòi tiền

chuộc và đưa mắt nhìn Intuccio:

— Ông có định trả tiền chuộc không nào?
Mặt Intuccio tái xanh:
— Tôi lấy tiền đâu ra mà trả?

Urselli nhảy nhổm:
— Sao anh nói…
— Tôi nói dóc đấy. Tại nghe anh khoe khoang, tôi nói theo đại…

Nhiều tiếng xì xào nổi lên và mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Urselli, trong

khi Intuccio lên giọng:

— Anh lận theo súng ngắn. Một người đàng hoàng không việc gì phải lận

súng. Anh nói anh làm trong tiệm kim hoàn, nhưng mới khi sáng ông khách
ba-lô Simon đây nói với tôi anh nói láo, vì viên ngọc bự chảng trên nhẫn anh
là đồ dỏm. Không lý nào một người thợ kim hoàn lại không nhận ra điều này
– Ông ta quay sang Simon – Phải vậy không, anh bạn?

Simon gật đầu:

— Tôi xác nhận điều này.
Intuccio tiếp với giọng giận dữ:
— Vậy là, anh tưởng tôi có tiền và âm mưu tống tiền tôi. Khi sáng, chỉ

mình anh biết tôi và Simon vắng mặt trong khoảng thời gian khá lâu. Anh đã
quay lại khách sạn, bắt cóc Lucia, rồi viết mảnh giấy này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.