XƯNG TỘI TRƯỚC BÌNH MINH - Trang 137

CÁI CHẾT CỦA CHA TÔI

Người nằm trong quan tài tên Henry Colfax. Ông là cha tôi.
Ông mặc bộ đồ hải quân màu xanh nhạt, cổ thắt cà-vạt cũng của hải quân

màu xanh còn nhạt hơn – đơn vị binh chủng trước khi ông nghỉ hưu. Mái tóc
dầy muối tiêu của ông được chải gọn gàng.

Hiếm khi ông ăn mặc chải chuốt như vậy lúc sinh thời, tuy nhiên, thoạt

trông người ta vẫn có cảm giác ông đang muốn “làm một ly”.

Một người đàn ông mặc áo sơ-mi lụa, tóc hung đỏ đang nghiêng đầu nhìn

người quá cố trong quan tài với cặp mắt kiếng dầy cộm. Ông tên Dennis
Dooley, nhưng mọi người luôn gọi ông theo biệt danh mà cha tôi đã đặt cho
ông: Dooley Đầu Chó.

Ông Dooley mở quầy rượu Nappy ngay trung tâm làng Island Notch,

Vermont, nơi cánh đàn ông con trai thường xuyên lui tới.

Cách nay khoảng 25 năm, cha tôi đã đặt cho ông biệt danh trên. Bữa ấy là

sáng thứ Bảy, cha tôi bước vào quán Nappy cùng với mấy người bạn thân
như thường lệ, dẫn theo con chó lông đỏ pha nâu lớn cỡ con cừu và khẩu
súng nòng 22 mà ông dùng để bắn sóc.

Cha tôi chọn chiếc ghế đẩu cao chân nằm cuối quầy rượu, nơi chật ních

những người đi săn vào cuối tuần cùng với súng ống của họ. Con chó sục
sạo trong quán và lớ ngớ thế nào không biết, nó đứng bằng hai chân sau
cạnh Dennis Dooley, hai chân trước bám vào quầy rượu bằng gỗ đào hoa
tâm. Nó thè lưỡi thở hồng hộc. Đúng lúc Dennis Dooley cũng thè lưỡi; ông
thường phải làm như vậy để thở bằng miệng vì ông có vấn đề về mũi.

Thế là cha tôi nháy mắt với mấy người bạn và họ lập tức im lặng, vì họ

biết cha tôi sắp có chuyện gì vui nói với họ. Giữa bầu không khí im lặng ấy,
cha tôi lên tiếng với Dennis, lớn giọng hơn bình thường và rất chậm: “Coi
kìa, Dooley, tôi thấy anh có người phụ việc để giúp anh khi bận rộn.” Thoạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.