XƯNG TỘI TRƯỚC BÌNH MINH - Trang 140

lệnh cho cha tôi phải trả một số tiền theo định kỳ để nuôi dưỡng chúng tôi –
nhưng ông chẳng khi nào bỏ ra một xu.

Rốt cuộc chính ông bà thẩm phán trở thành cha mẹ nuôi của hai anh em

tôi, và chúng tôi được nuôi dưỡng, ăn học đàng hoàng. Em tôi nay là giáo
viên dạy văn chương Anh tại một trường trung học ở Manhattan, còn tôi
hiện là luật sư tập sự ở Brooklyn.

Chuyến dự lễ tang cha tôi là lần đầu tiên chúng tôi trở lại làng Notch kể từ

ngay tôi bị đánh gẫy tay.

* * *

Trằn trọc mãi không sao dỗ được giấc ngủ, tôi vùng trở dậy thay quần áo,

lặng lẽ ra khỏi nhà, tới quán rượu Nappy. Đêm đã khuya và Dooley đang
khoá cửa, chiếc khăn lau quầy vắt ngang vai. Tuy ngạc nhiên khi thấy tôi,
nhưng ông cũng sửa lại cặp mắt kiếng và rót cho tôi ly uýt-ki pha xô-đa theo
yêu cầu của tôi. Tôi hỏi:

— Ông Dooley, ông nghĩ sao về cha tôi?
Ông nhìn tôi một lát trước khi trả lời:

— Không ưa mấy. Nhiều người khác cũng vậy. Nhất là do các trò đùa của

ổng.

— Tôi còn nhớ… – sém chút nữa tôi buột miệng gọi ông bằng biệt danh

“Đầu Chó”.

Dooley tự rót cho mình một ly uýt-ki:

— Notch là một ngôi làng nhỏ, không giống New York. Tại New York,

nếu anh không thích ai, chỉ việc tránh mặt người đó. Ở đây, dù thích hay
không, anh vẫn cứ phải giáp mặt mỗi ngày.

— Và ông thích gặp cha tôi?
— Ồ, không, không khi nào – Mặt ông chợt đỏ bừng, và tôi có thể thấy sự

giận dữ trong ánh mắt ông. – Anh nghĩ thử, anh có thích kẻ nào đặt cho anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.