XƯNG TỘI TRƯỚC BÌNH MINH - Trang 9

Ngày 18-7-1989.
Cả một đám đông các nhà báo tụ tập trước ngôi biệt thự sang trọng của tỉ

phú Francis Richardson tại Berkeley. Một chiếc xe hơi dừng bánh. Douglas
Bennet bước xuống, có một cảnh sát hộ tống, trong lúc đèn flash loé sáng
liên tục và đám đông nhà báo chen nhau len lên phía trước.

Nhân viên cảnh sát hỏi:
— Ông thật không muốn tôi cùng đi với ông sao, ông Bennet?
— Không, trung uý. Tôi muốn đi một mình. Tôi muốn cánh đàn ông nói

chuyện với đàn ông.

Và, không trả lời vô số câu hỏi của báo giới, Douglas Bennet đi khuất

trong lối dẫn vào ngôi biệt thự. Vài phút sau, ông đứng trước mặt cha của
Stanley. Cuộc đối thoại diễn ra không cần mở đầu khách sáo:

— Ông phải trả tiền, ông Richardson.
— Tôi rất tiếc. Tôi đã nói với cảnh sát rồi. Tôi phản đối trả tiền chuộc.

Nếu Stanley bị bắt, tôi cũng không trả.

— Con trai tôi bị bắt cóc vì con trai ông! Bọn chúng đâu muốn bắt cóc

Jimmy Bennet, mà là Stanley Richardson. Ông phải trả!

— Tôi nhất định không trả… Tôi rất tiếc.
— Tôi không muốn năn nỉ nữa. Với một điều kiện: Con trai ông có ý kiến

ra sao.

— Con trai tôi không dính vào chuyện này. Hãy để cháu ngoài cuộc! Vả

lại cháu còn quá nhỏ để có ý kiến trong những trường hợp quan trọng như
vầy.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng khách đột ngột mở ra. Cậu bé Stanley

Richardson chạy xộc vào:

— Con đã nghe hết rồi, cha à. Cần phải…

Cậu không có thời gian để nói thêm. Douglas Bennet đã nhảy bổ đến bên

cậu. Cùng lúc, ông ta rút khẩu súng ngắn thủ sẵn trong túi. Ông ta giữ chặt
lấy cậu bé, áp sát vào người ông, mũi súng chĩa ngay thái dương cậu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.